Mùa đông. 3 năm sau.
Tháng 12. Lạnh đó là từ đầu tiên bất cứ ai đến miền bắc hay nghĩ tới miền bắc, những ngày đông những chiếc lá khô rơi khắp sân trường vào buổi sáng sớm. Bầu trời mang 1 vẻ ảm đạm, từng ngọn cỏ đọng lại nhiều giọt sương buổi sáng sớm, có 1 chàng trai với mái tóc bồng bềnh khá dài che đi 1 bên mắt bên phải, cậu mặc 1 chiếc áo len khá cũ màu đen và để hở chiếc cổ áo sơ mi học sinh ra phía ngoài, chàng trai đó không ai khác chính là tôi, lơ đễnh đá đá chút cát dưới mặt sân bóng. 6h sáng không khí xung quanh thật trong lành và mang chút hơi lạnh, trong cái giá lạnh như thế này mà còn hẹn tôi ra sao đúng là 1 lũ hết thuốc chữa mà.
-Ê ranh con mày cũng dám vác mặt đến đây sao tao không ngờ đó.
Có tiếng nói và tiếng cười ha hả phía sau lưng tôi, tôi ngoảnh mặt lại thì nhìn thấy đám thằng Ban Bệu và Kiên khét đang đứng phía sau lưng tôi và thêm vài thằng nữa phía sau.
-Bọn mày chưa chừa à.
Đôi mắt tôi lười nhác nhìn thằng Ban Bệu và đám tay chân của nó.
-Tao Nhẫn nhịn mày 2 năm nay rồi mẹ kiếp, hình như mày chán sống rồi à hôm trước tao cảnh cáo mày rồi, tránh xa con nhỏ Hạ Linh ra.
- Mày nó gì tao không hiểu.
Tôi giả vờ ngây ngô với nó nó cười tà và quái dị với tôi lắc đầu rồi nói.
-Dài dòng sử lý nó đi tụi bay.
Thằng Ban hất hàm ra hiệu cho đám tay chân lên, tôi vứt cặp sách xuống đất rồi thả lỏng các cơ bắc thôi thì lâu lâu khởi động chút cũng không tồi cũng lâu rồi không đánh nhau tôi thầm nghĩ, vừa đúng lúc đó có thằng chạy lại phía tôi rất nhanh và nhảy lên định là một cú song phi tôi nhanh như cắt né cú đá đó, chưa để nó tiếp đất tôi dơ chân lên đạp 1 vào mạn sườn của thằng đó, thằng này ngã xuống đất ôm mạn sườn kêu đau oai oái còn mấy thằng kia thấy vậy cũng lao vào cùng 1 lúc, 4 thằng vây xung quanh tôi thằng Kiên khét đưa tay đấm móc 1 cú rất mạnh định nhằm vào đầu tôi tôi lụi người lại, nó hụt đà chới với đang định cho nó ăn 1 đạp thì có thằng nào đó phía sau tôi lao lên đạp tôi 1 cái vào lưng, tôi ngã dúi dụi xuống đất thằng Kiên khét không bỏ qua cơ hội đó dơ chân định đạp vào mặt tôi, tôi không kịp suy nghĩ gì chỉ biết lăn sang 1 bên chánh cú đạp đó rồi vội đứng dậy.
Ngay sau đó có thằng chạy lại ôm vào bụng tôi đẩy tôi vào bờ tường, tôi đấm 1 phát và mặt nó nó ngã xuống đất và không để tôi kịp trở tay, lại 1 thằng nữa lao vào đạp 1 phát vào bụng tôi tôi ngã xuống đất thở dốc, cảm giác đau nhói sau lưng và bụng khiến tôi khụy chân xuống đất .
-Mẹ Kiếp.
Tôi quát và vùng dậy đấm vào mặt thằng vừa đạp tôi 1 cái rồi ngay sau đó thằng Ban Bệu cũng lao vào đấm vào miệng tôi 1 cái rồi vào thái dương 1 cái nữa, tôi loạng choạng chóng mặt và ngửa mặt lên trời thở ra 1 làn khói trắng, mọi thứ xung quanh tôi quay vòng vòng và ù ù. Rồi tôi ngã xuống đất, lằm dưới đất tôi cảm nhận thấy vị mặn tanh nơi bờ môi và đầu choáng váng, tôi lằm đó nghe tiếng cười ha hả của tụi nó nhưng không đứng dậy nổi, thằng Ban Bệu ngồi xuống trước mặt tôi rồi nói.
-Đây chỉ là cảnh cáo thôi Việt ạ! hôm nay đến đây thôi từ mai phải ngoan ngoãn 1 chút.
Rồi nó bỏ đi còn lại mình tôi giữa sân bóng của trường, cảm nhận cái lạnh của sương đêm dính vào mặt và không khí lạnh xung quanh, tôi gượng đứng dậy, nhưng rồi lại loạng choạng ngã quỵ xuống đất tay tôi cầm cặp sách lên cố gắng đi ra tới sân trường đã có vài học sinh ở sân trường, họ nhìn tôi nhưng không dám lại gần họ sợ, sợ thằng Ban Bệu chăng người được coi là du côn đầu gấu trong trường. Tôi không biết nữa cũng trả cần biết bởi vì tôi trả sợ ai hết, tay bám vào tay lắm cầu thang lên tới tầng 2 tôi không thể đi tiếp, chỉ biết dựa lưng vào tường, rồi cười cay đắng cười như chưa bao giờ được cười, phì ra cả máu xuống đất tôi quẹt quẹt miệng cho hết máu, tôi gượng dậy đi cố lên tới lớp 9B.
Đẩy cửa lớp bước vào, đám học sinh trong lớp đều quay mặt lại nhìn tôi ngạc nhiên và rồi lại quay đi vài tiếng xì xào to nhỏ trong lớp, thằng Thắng Ku Ly chạy vội lại đỡ tôi dậy đưa về chỗ ngồi.
Nó nhăn nhó tỏ vẻ sợ hãi nhìn tôi hỏi.
-Mày bị làm sao vậy ai đánh mày ra nông lỗi này vậy Việt.
Tôi lắc đầu mỉm cười với nó tao không sao đâu không sao đâu, mày về chỗ ngồi đi sắp vào lớp rồi kìa.
-Mày mày thật là.
Nó thở dài rồi về chỗ ngổi để mặc tôi 1 mình, nó biết dù có nói gì đi nữa tôi cũng không nói bởi vì tôi rất cứng đầu.
Tôi lằm gục xuống bàn ngủ cho tới khi cô giáo bước vào lớp giảng bài, trả ghi chép gì tôi lằm ra bàn nhìn ra ô cửa sổ bên ngoài từng cánh chim én lượn lờ bay ngoài cửa sổ, đã 2 năm rồi sau khi em chuyển nhà đi tôi không gặp lại được LyLy, em đi mà không có lấy 1 lời từ biệt, không tin tức em đi xa tôi 1 cách lặng thầm và khiến tôi dằn vặt bản thân mình. Lại sắp hết năm rồi và em có trở về bên tôi không. Muốn nói với em nhiều điều muốn nói với em lời xin lỗi nhưng em đang nơi đâu.