Sau tiếng quát của tôi. Chúng nó đều quay mặt lại nhìn tôi có tổng cộng 4 thằng. Thì hết thảy 3 thằng tôi không biết là ai, duy nhất 1 thằng trong số đó tôi nhận ra đó là thằng Khang.
1 thằng mặc áo trắng trường tôi, trông khá to con bước lại gần tôi rồi nói nhỏ vào tai tôi.
-Thằng anh làm thằng em chịu thôi, trước mày đánh em tao giờ tao đánh em mày. đây chỉ là đòn cảnh cáo khi mày động đến thằng em trai tao thôi. Mày còn dám động đến em trai tao lần nữa không chỉ là cảnh cáo đâu.
-Đi chúng mày.
Tay tôi lắm chặt lại thành lắm đấm người tôi run nên vì uất ức.
-Chúng mày nghĩ rằng sẽ đi ra khỏi đây sao.
Thằng to con đó Ồ nên 1 tiếng 2 tay đút túi quần thong thả nhì tôi.
-mày dám động đến chúng tao sao, tao nói trước mày sẽ không may mắn đến mức. Chỉ bị phạt vài đồng cỏn con vì cái tội cố ý gây thương tích, và học lại 1 năm đâu mà là bị đuổi học và đi trại cải tạo vị thành niên đó.
Môi tôi run run nên tay tôi túm cổ áo thằng danh đó.
-Mày nói gì.
đang định cho thằng trước mặt tôi ăn đấm thì. Thằng em trai tôi đang lằm thoi thóp thở dưới đất cố gắng lắm nó mới nói thành tiếng.
-Anh việt đừng.
Rồi lịm đi.
Tay tôi buông thõng xuống bất lực.
Nó cười lớn.
-Biết thế là tốt.
Rồi bỏ đi, khi thằng khang đi ngang qua tôi nó còn lườm lườm tôi.
Tôi đành để chúng nó đi trong tiếng cười hả hê. Tôi chạy lại bế em trai tôi vào phòng y tế của trường, mới đầu tôi còn sợ nó bị làm sao cơ hóa ra nó chỉ sợ quá nên ngất đi thôi.
Ngửa mặt nên nhìn trần nhà, cũng tại tôi nên liên lụy đến thằng Trường. Cách đây hơn 1 năm do xích mích cá nhân với thằng khang này nhiều lần, và 1 lần đang ở trong lớp, tôi đánh nhau với nó. Đánh nó nặng tới mức phải nhập viện và nhà nó làm rùm beng nên. Sau cùng tôi suýt bị đuổi học, nhưng cũng may tôi chỉ bị ở lại thêm năm lớp 5. Nhưng số tiền đền bù cho gia đình nó là 12 triệu. Gia đình tôi vốn khốn khó rồi với số tiền không hề nhỏ đó mà gia đình tôi càng khốn đốn hơn. Giờ tôi mà gây gổ đánh nhau, thêm lần nữa thể nào cũng bị đuổi học mà còn mẹ tôi nữa nên tôi đành phải nín nhịn vào trong.
Bỗng bàn tay ai đó chạm vào tay tôi làm tôi giật cả mình, bật ngửa ra sau ôm cả cái ghế đổ cái rầm xuống đất. Đau thấy mấy ông trời luôn, ngẩng đầu nên thấy thằng em trai tôi đã tỉnh. Đang nhìn tôi cười cười, tôi ngồi dậy nhìn nó mặt tôi vẫn không biến sắc, lạnh nhạt nhìn nó thực ra tôi rất thương nó nhưng bấy lâu nay cái khoảng cách giữa tôi và nó vẫn không thể xóa nhòa. Khoảng cách tôi và nó chỉ là 2 anh em cùng mẹ khác bố.
-Mày tỉnh rồi à ngồi dậy được không.
-Dạ em không sao! Nhưng nãy anh có?
-Tao có đánh nhau không chứ gì? Tại mày ngất đi chứ không tao sử đẹp tụi nó rồi!.
-Anh đừng đánh nhau nhé bố mà biết bố lại đánh anh.
Tôi chỉ biết cười buồn thôi biết làm sao giờ.
-Thôi dậy đi rồi về không bố mẹ mà biết, tao đéo biết ăn nói làm sao đâu ăn đòn đó.
-Anh cõng em đi anh việt.
-Cái gì mày không có chân à.
-Tí em về méc mẹ chuyện...
-Được rồi được rồi tha cho tao đi.
Nó cười tươi dói rồi nhảy nên bám cổ tôi.
Cõng nó ra khỏi phòng y tế nó còn xoa xoa đầu tô[email protected]@ cứ như nó là anh trai và tôi là em trai nó vậy, nó xoa đầu tôi như đúng rồi ý.
Vật vã cũng đèo được nó về tới nhà mở cửa nhà tôi lằm vật ra giường thở.
-Đại ca ơi em đói.
-Ờ!.
Tôi đáp bâng quơ người vẫn lằm bẹp trên giường.
-Đi nấu cơm đi đại ca.
Nó mè nheo tay kéo kéo tôi ngồi dậy.
-Để tao nghỉ lúc xem nào, phiền phức vừa thôi tao đạp phát lăn quay giờ.
Thấy tôi quát lớn nó im thin thít trả dám mè nheo nữa lủi thủi đi vào buồng học bài.
Lằm trằn trọc thấy tội nghiệp nó vừa nãy tôi hơi nặng lời với nó tôi vục dậy đi vào buồng lôi từ trong cặp sách ra cây kẹo mút đưa cho nó ăn. Nó cười tươi dói nhìn tôi.
-Cám ơn anh.
Tôi xoa xoa đầu nó tôi thở dài, tôi thực sự thương mẹ thương nó rất nhiều nhưng dượng tôi thì ông ấy giờ khác xưa nhiều quá rồi...
Nấu cơm xong, tôi trèo nên mái ngói trên bếp lằm vật ra. Nhìn bầu trời buổi chiều. Tôi lặng nhìn lên trời, trời đã ngả về chiều, một chiều mùa thu ở một góc nhỏ của 1 làng quê nhỏ bé. Không tiếng xe cộ ồn ào, không tiếng người mua bán tấp nập, chỉ có những mái nhà lặng lẽ, chỉ có những cánh chim nhẹ nhàng bay về tổ, chỉ có những cơn gió khô thổi nhè nhè qua làn môi khô đi vì sương gió chiều thu tháng 9. Một buổi chiều buồn với không ai cả, chỉ riêng tôi lặng ngắm chiều buồn, nắng sắp tắt, trời trong vắt.
trắng một màu trắng đã không còn tinh khôi, màu trắng nặng và dày như nỗi buồn cố hữu của mùa thu. Nhìn sang nhà em ngôi nhà 3 tầng sơn 1 màu trắng tinh khôi, nhìn qua ô cửa nhỏ nơi em đang ngồi lặng nhìn bầu trời giống như tôi, đôi mắt em mang 1 màu nâu đen phẳng lặng như mùa thu, ánh mắt bình yên nhưng thật buồn như cất cả hồ xanh phẳng lặng...
Em không hề biết có 1 chàng trai vẫn đang lặng im nhìn em từ xa từ rất lâu rồi, Trong gió chiều thu từng chiếc lá khô rơi xuống mặt đất.
Trời bắt đầu tối dần, tôi nhảy xuống đất đi tắm rửa sạch sẽ nên nhà học bài chờ mẹ tôi về trời tối dần 18h rồi 19h rồi 20h, 21h17 phút.
Cơm canh đã nguội hết cả như bố mẹ tôi vẫn chưa về, thằng em trai tôi gật gù buồn ngủ lòng tôi nóng như lửa đốt, thường thì 18h là bố mẹ tôi về rồi giờ đã 21h hơn rồi chưa thấy ai về.
Trong ánh đèn mờ ảo mẹ tôi đẩy cổng đi vào, tôi chạy vội ra không cả đeo dép. Đỡ giúp đôi quang gánh của mẹ tôi xuống cất vào bếp, nhìn vào đôi mắt mẹ tôi đỏ đỏ như mới khóc xong tôi gặng hỏi mẹ tôi.
-Mẹ khóc à! sao vậy mẹ sao mẹ lại khóc.
Tôi lo lắng nhìn mẹ tôi.
Mẹ tôi không nói gì chỉ hỏi anh em tôi ăn cơm chưa nếu chưa đợi mẹ rửa chân tay xong rồi ăn cơm không cần đợi bố con về đâu.
Mẹ tôi lẳng lặng đi xuống giếng rửa chân tay.
Còn tôi thì đứng lặng im tại chỗ không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Gọi thằng em dậy ăn cơm, trên mâm cơm trả có gì ngoài đĩa trứng gián, canh và vài quả cà pháo cuộc sống bình yên giản dị trong mâm cơm không ai nói gì hết. Lâu lâu tôi liếc nhìn mẹ tôi nhưng mẹ tôi cứ lẳng lặng ăn mà thôi không nói gì. Bữa cơm ăn xong trong im lặng em trai tôi cùng mẹ tôi nên giường ngủ tôi cũng đi ngủ, nhưng trong màn đêm đen không màu đôi khi tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi sụt sịt khóc, tôi lằng thao thức không hiểu đã có chuyện gì đã xảy ra với mẹ tôi.
Tôi cứ lằm lăn đi lăn lại tí lộn đầu xuống đất, trả tài nào ngủ được. Cho tới khi trời hửng sáng, trong ánh ban mai tôi ngáp ngáp mắt ríu lại lọ mọ xuống giếng đánh răng rửa mặt, mắt nhắm mắt mở thế nào tôi lại đâm rầm vào tường chán tôi đỏ ửng xưng vù.
-Ôi đệt đau vãi ra tôi nhăn nhó, xong xuôi đưa thằng em trai đi học xong xuôi, tôi cũng nên trường vừa bước vào cửa lớp gần như tất thảy cả lớp quay ra nhìn tôi.
Mình mặc áo ngược sao, hay mặt mình dính gì chăng. @@ sao bọn này nhìn mình ghê vậy. Soi lại từ trên xuống dưới từ dưới nên trên đâu làm sao đâu. Tôi bắt đầu nóng máu tự dưng nhìn mình ghê vậy.
-tôi quát chúng mày nhìn gi tao ghê vậy.
Thằng Hải Mơ, Thắng Ku Ly, Công Triệu Thùy Chiều cười lăn lộn đập bàn rầm rầm, rồi chúng nó đồng thanh nói.
-Em lạy thánh thánh đẹp trai rồi không cần soi gương ngắm nghía trước lớp cho cả lớp nhìn thấy đâu.
- thằng Thắng Ku Ly nó bái bái lạy lạy tôi như đúng rồi. em xin bái thánh là sư phụ luôn thánh không cẩn phải ngắm nghía chỉnh sửa nữa đâu, thánh giờ nổi tiếng nhất lớp nhì khối 6 và có khi cả trường rồi.
-Công Triệu: chúng mày có thấy thánh việt có đẹp trai không.
-Có.
-Thùy chiều: chúng mày thấy thánh việt có tài không.
-Có.
-Thế thì cái kiss sáng hôm qua của thánh việt có bá đạo không.
-Không... Mà phải nói là quá bá đạo luôn.
-Ơ hơ hơ tao đến chết vì mắc cười quá.
Cả lớp cười dần dần, còn tôi đỏ mặt, sắn tay áo nên đuổi theo mấy thằng cờ hó đó khắp lớp.
-Ơ thánh Việt tha cho em em nói đúng mà có nói sai câu nào đâu mà đuổi đánh tụi em.
Đuổi theo chúng nó 1 hồi kết quả không tóm được thằng nào, còn mệt bở hơi tai luôn tôi lằm dài ra bàn thở hồng hộc.
Bỗng dưng cả lớp im thin thít trả còn tiếng cười đùa như ban đầu nữa, mới đầu tôi còn tường cô giáo vào lớp cơ, lấy làm lạ tôi ngẩng đầu nên. Thì thấy Ly đang đi vào lớp em đi lướt qua bàn đầu tiên dãy 3 gần bàn giáo viên, chỗ tôi ngồi em nó đi qua tôi mà trả thèm nhìn tôi lấy 1 cái, ôi định mệnh. Hôm nay em để tóc xõa dài không có búi đuôi gà như mọi hôm nữa. Ôi làn da em trắng bóc đôi môi đỏ mọng ấy đôi môi đó ôi...
-chảy ke rồi kìa mày này giấy lau nè mày lau đi dùm tao cái dơ quá.
Thằng khỉ gió Hải mơ cười lăn lộn nhìn tôi, tôi biết là mình vừa bị hớ hàng.
Mày này thì chảy ke nè, tôi đạp nó 1 cái nhưng hụt nó tránh kịp rồi ôm bụng cười nhìn tôi.
Ôi đệt... Bạn với trả bè gì đâu không toàn đổ thêm dầu vào lửa không thế này thì tôi làm sao tôi sống nổi huhu.