chương 8:Tôi chạy vội vào trong nhà, và không thể tưởng tượng rằng ngôi nhà nó lại tan hoang như vậy kính bàn bể nát rơi tung tóe khắp sàn nhà, bát đũa văng tứ tung khắp nhà. còn Mẹ tôi đang ngồi thu lu trên giường tóc tai bù xù, tôi đi lại gần Mẹ tôi. -Mẹ! Mẹ ơi!. Có chuyện gì xảy ra vậy Mẹ. Nghe thấy tiếng gọi của tôi, Mẹ tôi ngẩng đầu lên nhìn tôi đôi mắt mẹ tôi đỏ ửng vì khóc, 1 bên má Mẹ tôi hằn lên 5 ngón tay. Mẹ tôi nhìn tôi không nói gì, Mẹ tôi lắc đầu lau nước mắt đi nhìn tôi mỉm cười. -Mẹ không sao không có chuyện gì đâu con, con mới đi học về à phụ Mẹ dọn dẹp nhà đi rồi Mẹ con mình ăn cơm. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, tôi dưng dưng nước mắt như sắp khóc tôi lấc lên nghẹn ngào. -Có phải Bố lại đánh Mẹ không Mẹ nói thật đi. Tay tôi lắm chặt thành lắm đấm cố lín nhịn để không khóc nhưng nước mắt cứ lăn dài trên má. Mẹ tôi khẽ gật đầu với tôi thừa nhận rằng dượng tôi đã đánh Mẹ tôi ra lông lỗi này. Mẹ tôi kéo tôi vào lòng khóc. -Mẹ xin lỗi! Mẹ không thể mang cho con 1 gia đình thực sự hạnh phúc, có 1 người Bố biết chăm lo cho con cái biết chăm lo cho gia đình Mẹ xin lỗi. Tôi lấc lên từng tiếng thổn thức trong lòng Mẹ tôi. 2 tiếng đồng hồ trước. Trong khi tôi vẫn còn đang thẫn thờ ngẩn ngơ trong lớp học, thì trong nhà tôi xảy ra chuyện. Dượng tôi ngồi dậy khỏi giường, bước đi ông ấy lảo đảo ra khỏi buồng ngủ do vẫn còn dư âm từ cơn say đêm qua. Ông ấy ngồi bịch xuống chiếc ghế gỗ, tay cầm bật lửa và gói thuốc lào vân vê rồi châm lửa hít 1 hơi dài thuốc lào thở ra 1 lan khói trắng. -Xuân ơi Mày đâu rồi lên đây tao bảo. Tiếng ông ấy quát to vang vọng khắp nhà ra tới ngoài vườn. Lúc đó Mẹ tôi đang lui cui ngồi nấu cơm dưới bếp, hôm nay Mẹ tôi nghỉ chợ ở nhà. Vừa nghe thấy tiếng ông ấy gọi Mẹ tôi vội chạy lên nhà. -Gọi tôi có chuyện gì vậy. Miệng ông ấy ngáp ngáp rồi quay qua Mẹ tôi hỏi. Còn tiền không đưa tao đây. Mẹ tôi lắc đầu nói -Làm gì còn tiền đâu Anh, mấy hôm nay đi chợ Ế ẩm lắm không bán được bao nhiêu hàng mà còn lỗ đây nè. Dượng tôi lổi cáu tay đập xuống bàn cái Ầm quát. -Tao đâu hỏi mấy hôm nay mày đi chợ ra sao đâu, tao hỏi mày còn tiền không đưa tao. Mẹ tôi như đã quá quen thuộc với câu hỏi như thế này rồi lên im lặng không nói gì nữa mà định bỏ đi xuống bếp tiếp tục nấu cơm. Nhưng nào được như ý muốn nhanh như chớp Dượng tôi đứng bật dậy túm lấy tóc Mẹ tôi giật lại. -Tao hỏi mày còn tiền không đưa tao mà mày dám không trả lời hả?. -Mày dám cãi lời tao hả?. -Gan mày to nhỉ?. Mỗi 1 câu nói như vậy ông ta lại tát Mẹ tôi 1 cái ông ta như 1 con hổ đói mất lý chí và lao vào đánh Mẹ tôi. Mẹ tôi dù rất muốn kháng cự lại nhưng không thể. Dượng tôi xô Mẹ tôi 1 cái ngã xuống đất tay cầm cái điếu cày đang lằm lăn lóc dưới đất, cầm cái điếu cày lên ông ấy nhìn Mẹ tôi rồi cầm điếu cày đánh lên người Mẹ tôi. -Mày có đưa tiền cho tao không con danh này giờ mày láo với tao hả?. -Này thì láo với tao nè?. Ông ta cứ đánh Mẹ tôi còn Mẹ tôi không còn sức kháng cự, mà chỉ biết thu lu lắm dưới đất chịu đòn. Đánh được 1 lúc sau, ông ấy dừng lại ngồi lên ghế thở. -Mày được mày giỏi lắm gan lỳ với tao hả?, không chịu đưa tiền đúng không. Ông ấy chạy vào trong giàn bát trong nhà hất 1 cái đổ cả giàn bát xuống nghe loảng xoảng. Rồi ông ấy đi ra ngoài nhà cúi xuống tóm lấy miệng Mẹ tôi bóp chặt. -Rồi? mày được lắm đợi mày nói không có tiền đúng không giờ tao mang xe máy đi bán, còn chỗ bát đũa kia mày phải mua mới hết rồi. Thôi tao đi có việc lúc rồi về tao sử lý mày tiếp mày đợi đấy. Ông ta mặc áo rồi rắt xe máy ra khỏi nhà rồi phóng đi mất hút luôn, để lại Mẹ tôi lằm yên dưới đất bất động. Quay trở lại hiện tại. Tôi ôm Mẹ tôi khóc khóc như muốn quên đi lỗi niềm trong lòng khóc như muốn cho vơi đi lỗi đau, Nửa tiếng sau Mẹ tôi vỗ về cho tôi đôi bàn tay gầy gò và chai lỳ đi vì làm những công việc nặng nhọc. Mẹ tôi lau đi những giọt nước mắt vẫn đang lăn dài trên má của tôi. -Nín đi con đừng khóc nữa đàn ông phải mạnh mẽ lên. Tôi xụt xịt nhìn Mẹ tôi, Không còn khóc nữa Miệng mỉm cười cho Mẹ tôi vui nhưng lòng tôi thì chàn chề lỗi buồn. -Dạ con sẽ không khóc nữa. Mẹ tôi năm nay đã 39 tuổi rồi, đôi gò má xanh sao đi vì mệt mỏi và đen xạm đi vì nắng gió, đôi bàn tay chai lỳ vì làm việc nặng. sáng dậy sớm đêm thức khuya chỉ mong con cái lên người, nhưng cuộc đời quá bất công với Mẹ tôi và cả với tôi nữa, tôi thực sự buồn nhưng trả biết làm sao vì tôi lúc đó còn quá nhỏ để có thể làm gì đó giúp đỡ Mẹ tôi. -Con đói chưa Mẹ nấu cơm xong rồi đó, Mẹ con mình dọn dẹp nhà cửa đi rồi ăn cơm đi con. Tôi ngồi dậy bước xuống giường tay cầm chổi quét nhà và dọn dẹp đống kính vỡ bát vỡ đi, rồi lượm lại vài chiếc bát còn nguyên không vỡ nhưng đã sứt mẻ 1 ít xuống giếng rửa lại. Mẹ tôi dọn đồ ăn ra. Ngồi vào trong mâm cơm, tôi nhai nhệu nhạo không luốt nổi dù rất đói, tôi thẫn thờ trả buồn ăn. Mẹ tôi nhìn tôi rồi gắp cho tôi miếng trứng rán. -Ăn đi con trông con đợt này gầy gò xanh sao quá, cố mà ăn cho béo lên chút. -Dạ vâng! con biết rồi Mẹ. Mẹ cũng ăn đi. Ăn xong Mẹ tôi lên giường xoa dầu vào chỗ đau rồi lằm ngủ, chỉ còn mình tôi ngồi thẫn thờ trên cây nhãn. Những lúc buồn tôi thường trèo lên đây hoặc lóc bếp hay trên bể chứa nước ngồi. Và lúc này cũng vậy tôi ngồi nhìn ra xa xăm vêg 1 hướng vô định. Nhìn qua nhà Em thì thấy em cũng đang ngồi thu lu ở lan can tầng 2 như tôi. Lạ nhỉ từ khi tôi chuyển về đây, có bao giờ thấy em ngồi thu lu 1 đống tại lan can tầng 2 như vậy đâu. trả nhẽ em cũng có chuyện gì buồn rồi ngồi tự kỉ như mình nhỉ. Nhưng ngay sau đó cái ý nghĩ LyLy có chuyện gì đó buồn của tôi được tôi lý giải, làm gì có chuyện đó em sống trong sự bao bọc của Bố Mẹ như vậy thì làm gì có chuyện gì buồn chứ. Đâu như tôi 1 cuộc sống êm ả? theo nghĩa ngược. Bỗng dưng em quay lại nhìn tôi 2 mắt tôi và em chạm nhau, trong khoảnh khắc đó tôi chợt nhận ra rằng tôi đã sai, em hình như cũng có chuyện gì đó buồn đôi mắt em mang 1 vẻ buồn vô hạn lặng và lạnh như mùa đông vậy. Cái ánh mắt lạnh như băng đó khiến cái nóng ban trưa như mùa hè của tháng 9 này từ đang nóng hầm hập xuống âm 0 độ nó khiến tôi run rẩy. Cái ánh mắt đó khiến tôi suýt té từ trên cây nhãn xuống, cũng may là tôi ôm kịp vào cây nhãn nếu không tôi, đã được nhận 1 vé xuống dưới kia gặp ông bà ông vải rồi. Ôi đệt từ mai đéo trèo lên cây ngồi nữa nguy hiểm vãi suýt nữa là tèo đời em rồi. Quay mặt lại nhìn thì trả thấy em đâu ơ đệt định mệnh vừa nãy còn thấy em ngồi kia mà giờ đâu rồi. Trả nhẽ em có chuyện gì buồn rồi nghĩ quẩn nhảy lầu tự tử.( giờ nghĩ lại hồi nhỏ trí tưởng tượng của tôi phong phú thật). Tôi vội nhìn xuống dưới sân nhà em và thấy được 1 cảnh tượng rất hãi hùng @@. Cái con milu nhà LyLy đang ngồi xổm dưới đất và thè lưỡi thở nhìn tôi chằm chằm. Ôi đệt? cũng may khẩu súng nhựa của tôi không ở đây nếu không tôi đã cho nó ăn vài viên đạn nhựa như mọi khi rồi. Chán hẳn luôn tôi trèo xuống dưới đất. mọi khi tôi toàn trèo lên ngồi trên cây nhãn cả buổi trả thấy chán hôm nay choáng rồi thôi không nghịch dại. Tôi mò vào nhà, lôi sách vở ra học ngồi cắn bút cả buổi chiều cho tới khi đến giờ đi đón thằng em trai tôi. 4h chiều đến tôi vươn vai 1 cái ngáp ngáp gập sách vở lại tôi rắt xe đạp ra khỏi nhà. Vừa đi ra tới cổng tôi bắt gặp LyLy đang đứng ngoài cổng, nếu là mọi khi thì tôi không để ý nhiều chỉ gật đầu chào em 1 cái gọi là xã giao thôi, rồi tôi cũng đi thẳng nhưng lần này thì khác tôi phải ngoái đầu lại mắt trợn ngược lên nhìn em và cái thằng con trai đang đứng bên cạnh em, và cái thằng con trai đứng cạnh LyLy không ai khác đó là thằng Khang, đậu xanh cái đéo gì vậy trời mắt tôi trợn ngược lên nhìn nó và cái kết quá phũ cho đội bán kem. Tôi lao thẳng xe đạp vào cột điện trước mặt tôi cái Rầm. tôi lăn long lóc dưới đất như trái mít rụng, tay sước 1 vệt khá dài máu bắt đầu rỉ ra. Đau vãi lúa mà tôi trả dám nhăn nhó mặt tôi giữ nguyên cái vẻ lạnh lùng cool boy của mọi khi=)). Thằng Khang chạy vội lại đỡ tôi dậy miệng nó mỉm cười đểu đá xoáy tôi nhưng không để LyLy nhìn thấy. Nhưng ngay sau khi đỡ được tôi dậy mặt nó chuyển ngay sang cái vẻ mặt lo lắng nhìn tôi nói. -Ôi Bạn bạn Việt đi đứng kiểu gì vậy phải nhìn đường chứ có sao không vậy nào để mình đỡ bạn dậy. Nó vừa giả vờ phủi phủi bụi đang bám trên chiếc áo trắng của tôi miệng vừa hỏi thăm tôi tỏ vẻ quan tâm tôi lắm ý. ( dm thằng này giat tạo vãi lúa đúng không mấy thím) LyLy ngơ ngác nhìn 2 đứa tôi tỏ vẻ ngạc nhiên . -2 Anh quen biết nhau à. Tôi đang định nói là tôi đéo quen biết gì với thằng này hết nhưng thằng Khang đã cướp lời tôi. -Ừm đúng rồi Em Anh với thằng Việt đây là bạn học cũ của nhau mà đúng không mày. Nó vỗ vai tôi cứ như kiểu tôi là thằng bạn chí cốt của nó vậy. Tôi nổi khùng hất tay nó ra đẩy nó vào bờ tường tay sách cổ áo nó lên nói. -Tao không phải bạn mày và mày cũng đừng chạm vào tao nếu không mày no đòn với tao đấy. LyLy hốt hoảng quát to. -Anh Việt Anh dừng lại ngay đi không, buông anh ấy ra. LyLy đẩy tôi ra và kéo thằng Khang lại phía mình. -Anh Việt anh làm sao vậy anh Khang là người tốt mà còn là bạn học cũ của anh nữa sao anh lại làm vậy với anh ý. Tôi nóng máu mất khôn tay chỉ thẳng vào mặt thằng Khang. -Anh Không phải Bạn thằng này Em không hiểu được đâu, tốt nhất em lên tránh xa thằng này ra. Còn mày nữa muốn gì ở đây vậy không có gì thì cuốn xéo đi dùm tao đừng để tao động thủ. Thằng Khang tỏ vẻ từ tốn cười cười nói. -Hj không sao đâu Ly anh có vài chuyện hiểu lầm với bạn anh thôi không có gì đâu. Đôi mắt em lạnh băng nhìn tôi nói. -Từ mai anh lên tránh xa tôi ra và tôi cũng không muốn quen biết 1 kẻ du côn động cái đòi đánh người khác như anh. LyLy lắm tay thằng Khang đẩy cổng đi vào nhà để lại mình tôi thẫn thờ ở lại nhìn em đi cùng thằng khang vào trong nhà. Lúc nãy tôi làm sao vậy, bình thường tôi rất bình tĩnh đối phó với thằng Khang mà sao hôm nay tôi lại mất bình tĩnh như vậy. Cổ họng tôi nghèn nghẹn. Rầm. Tôi đấm rầm tay mình vào bờ tường bất lực, cố điều hòa lại nhịp thở tôi dựng xe đạp lên thẫn thờ đạp xe đi đón thằng em trai tôi.