Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột

Chương 34: Thắc Cổ Lý




Tuy không thể bắt được Vu sư của Nam Quốc, Đại tiểu thư họ Hoắc cũng chỉ còn để lại một lớp da, nhưng Hoắc Phi vẫn vô cùng cảm ơn nhóm Tả Khâu, nhổ đi gian tế ẩn núp bên cạnh mình khiến Đại tướng quân an tâm rất nhiều. Nhân cơ hội này Mạc Tuyết Dao đưa ra một khẩn cầu nho nhỏ, nàng muốn đến Thắc Cổ Lý thăm ông ngoại nàng.

Với thỉnh cầu nhỏ này, đương nhiên Đại tướng quân đồng ý, đặc biệt phái Hoắc Thuận dẫn mấy thị vệ hộ tống Mạc Tuyết Dao đi Thắc Cổ Lý. Tả Khâu thì mang ba người còn lại quay về Nghĩa Vũ.

Thắc Cổ Lý là nơi chuyên dùng để giam quan viên bị lưu đày, do quân Trấn Biên Đại tướng quân quả lý. Quan viên lưu đày ở đó làm nông, khuân vác. Có thư xác thực của Đại tướng quân, Mạc Tuyết Dao thuận lợi tìm được chỗ của ông ngoại từ đồn quản lý lưu đày. Dựa theo danh sách Mạc Tuyết Dao biết ông ngoại ở khu ruộng Giáp Dậu, ở đó không xem là quá khổ.

Kích động ở dịch quán một đêm, sáng sớm hôm sau Mạc Tuyết Dao đeo bọc đồ cưỡi ngựa chạy đến khu ruộng Giáp Dậu, để Hoắc Thuận và mấy thị vệ chờ ở dịch quán, có thể nàng sẽ ở đó hai ngày.

Lúc Mạc Tuyết Dao đến là giữa trưa, các nông dân cày bừa vụ Xuân đang ngồi nghỉ trên bờ ruộng, trong mỗi cử chỉ đều lộ ra vẻ tê cứng. Mấy đứa trẻ con chạy nhảy trên đồng ruộng, thấy người đến bọn nó tò mò xúm lại: "Tỷ là ai, đến đây làm gì?", "Tỷ cưỡi ngựa, không giống phạm nhân, tới bắt người sao?", "Tỷ muốn tìm người hả?"

Đối mặt với đám nhóc ríu rít nhưng có hơi sợ hãi, Mạc Tuyết Dao bày ra tư thế của một người hỏi đường nên có: "Các đệ các muội có biết cả nhà Mạc Thiên Vấn ở đâu không?"

"Mạc gia gia, đệ biết, đệ biết." Một cậu nhóc tám tuổi reo lên: "Mạc gia gia dạy đệ đọc sách."

"Mạc gia gia là người tốt, tỷ tìm ông ấy làm gì?" Một cô bé mười một tuổi kéo cậu bé ra sau, hỏi với vẻ mặt đề phòng.

Mạc Tuyết Dao mỉm cười lấy ra một ít hạt dưa chia cho bọn trẻ: "Ta là người nhà của ông ấy, ta đến thăm người thân."

"Ồ, đệ dẫn đường cho tỷ." Bé trai nhảy lên chạy về phía trước, mấy đứa nhỏ khác chạy theo sau, còn có đứa gọi Mạc Tuyết Dao: "Đuổi theo nhanh lên."

Đan Tầm ở trên đầu vai Mạc Tuyết Dao thì thầm: "Ngươi lấy khẩu phần ăn của ta đi, ta ăn cái gì?"

Mạc Tuyết Dao khẽ an ủi Đan Tầm: "Ngươi nhìn mấy đứa nhỏ gầy như vậy, ngươi béo quá rồi, xem như làm chút việc thiện đi, về ta làm thêm chút thức ăn cho ngươi."

"Giả vờ hào phóng." Đan Tầm tiếp tục thương tiếc hạt dưa của mình: "Ngươi cho bọn nó ít bánh thì hơn hạt dưa nhiều, ta thích ăn hạt dưa, bọn nhỏ chắc là thích ăn bánh hơn, rất no."

"Được rồi, ta sai rồi, được chưa."

Cô bé chạy ở phía trước quay đầu lại nhìn Mạc Tuyết Dao: "Đại tỷ tỷ, con chuột trên đầu vai tỷ là thú cưng của tỷ à? Trông kỹ nha, bên này có người ăn chuột."

"Cảm ơn!"

Đan Tầm sợ tới mức run lên: "Người thế nào vậy chứ, ngay cả chuột cũng ăn, không sợ bệnh à."

"Mẹ ta từng kể, người đói nóng nảy, cái gì cũng ăn."

Đan Tầm sợ tới mức chui vào ngực Mạc Tuyết Dao, quyết định không lộ mặt nữa, Mạc Tuyết Dao cười châm biếm.

Dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của bọn trẻ, Mạc Tuyết Dao tìm thấy ông ngoại Mạc Vấn Thiên ở trên một bờ ruộng. Người từng là Thượng thư Hộ bộ, nay hoàn toàn trở thành một nông dân dạn dày kinh nghiệm, chiếc áo ngắn và quần dài xám xịt đã không còn nhìn ra màu sắc vốn có, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi tay thô ráp kín những vết nứt và vết chai, chòm râu và mái tóc hoa râm rối bù trong gió, nhưng khí chất bên trong vẫn nho nhã, cơ trí.

"Ngoại tổ phụ!" Mạc Tuyết Dao rưng rưng gọi một tiếng, đi lên làm lễ gặp mặt, nàng nhớ dáng vẻ ông ngoại bế nàng gọi "Niếp Niếp" khi nàng đến nhà ông ngoại lúc còn nhỏ, còn nhớ cả hương bồ kết mát mẻ nữa.

"Con là?" Mạc Vấn Thiên hỏi thiếu nữ giả nam trước mặt, không nhận ra là ai.

"Con là Mạc Tuyết Dao, mẹ con là Mạc Niệm Từ." Mạc Tuyết Dao vội vàng nói.

Mạc Vấn Thiên bừng tỉnh, hốc mắt ươn ướt, ông cười nói: "Thì ra là Niếp Niếp, đã lớn như vậy rồi."

Mạc Tuyết Dao đến khiến người của Mạc gia ở bờ ruộng náo nhiệt hẳn lên, Mạc Tuyết Dao lần lượt chào Đại cửu, Đại cửu mẫu, Nhị cửu, ba vị biểu ca, một vị biểu đệ và hai vị biểu tỷ. Những thứ Mạc Tuyết Dao mang theo trong bọc hết một cách nhanh chóng, cuối cùng không thể lấy hơn phân nửa khẩu phần lương thực của Đan Tầm để chia, Đan Tầm nổi giận nằm trong ngực Mạc Tuyết Dao cào người.

Buổi tối, Mạc Tuyết Dao đi theo mọi người quay về mấy căn nhà đất liên tiếp nhau, điều kiện trong quân đồn có hạn, mỗi nhà đắp một căn nhà đất, bên trong có thể ngủ trên giường đất đã là không tệ. Vào trong nhà, Mạc Tuyết Dao lại chào ngoại tổ mẫu và hai vị biểu muội, bọn họ ở nhà nấu cơm.

Đồ ăn trong quân đồn vô cùng đơn sơ, chỉ có gạo lức và một ít rau dại, vì để chào đón Mạc Tuyết Dao, ngoại tổ mẫu mở vại dưa muối hiếm khi dùng ra, để Mạc Tuyết Dao nếm thử. Mạc Tuyết Dao càng ăn càng muốn khóc, chén gỗ thô sơ, bàn ghế sần sùi, cơm canh đạm bạc lại là thứ tốt nhất mà ngoại tổ phụ có thể lấy ra.

Ăn cơm chiều xong, Mạc Vấn Thiên kéo hai con trai và Mạc Tuyết Dao ngồi lại với nhau, hỏi chuyện bên ngoài.

Mạc Tuyết Dao kể sơ những việc mình và mẫu thân trải qua, cùng với những chuyện trong triều và ở dân gian cho ngoại tổ phụ nghe. . Truyện Đam Mỹ

Mạc Thiên Vấn cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện Đan Tầm và Vu sư Nam Quốc mà Mạc Tuyết Dao kể, ông nói, một vương triều hưng thịnh sẽ có thần linh giúp đỡ, lúc diệt vong lại có yêu nghiệt hoành hành, không biết tình hình hiện tại là thế nào.

Mạc Tuyết Dao kéo Đan Tầm trong ngực ra: "Hiện thân thuyết pháp", "Nói đi, ngươi là thần linh, hay là yêu nghiệt."

Đan Tầm vô cùng không vừa lòng với chuyện hiện thân thuyết pháp, nàng chuột cào Mạc Tuyết Dao một cái, quay đầu đứng trên bàn chắp tay chào nhóm người Mạc Vấn Thiên, bọn họ giật mình rồi cười, không biết nên đáp lại thế nào.

Mạc Tuyết Dao giải thích: "Đan Tầm nói, nàng là đồ đệ của đạo trưởng Thanh Hư, không tính là thần linh, cũng không phải là yêu nghiệt."

Mạc Vấn Thiên cười gật đầu, nói với Đan Tầm: "Ta từng chơi vài ván cờ với đạo trưởng Thanh Hư, bây giờ sức khỏe của ông ấy có tốt không? Vẫn còn ở Thanh Vân Quan ư?"

Mạc Tuyết Dao trả lời thay Đan Tầm: "Sức khỏe tốt ạ, đạo trưởng ra ngoài dạo chơi, không ai tìm được ông ấy, ngay cả Hoàng thượng cũng không tìm thấy."

"Hoàng thượng đang tìm đạo trưởng Thanh Hư sao?"

"Vâng ạ, Hoàng thượng tế trời phải tìm đạo trưởng Thanh Hư, sửa cung điện phải tìm đạo trưởng Thanh Hư tính ngày, lần này Vu sư Nam Quốc xuất hiện, Hoàng thượng càng muốn tìm đạo trưởng Thanh Hư."

"Hoàng thượng có khỏe không?"

"Nhìn vẫn ổn ạ."

"Nam Quốc đã từng có quan hệ thân thiết với Đại Tĩnh ta, có tin đồn mẹ đẻ của Hoàng thượng là người Nam Quốc, các con có thể điều tra thêm thông tin về việc này, nhưng chuyện liên quan đến hoàng gia, các con phải cẩn thận chút."

Đôi mắt nhỏ của Đan Tầm xoay chuyển, có một số chuyện hình như đã từng nghe nhưng đã quên rồi, vẫn phải tìm đạo trưởng Thanh Hư mới biết được.

...

Mọi người nói đến hơn nửa đêm, cuối cùng Đan Tầm nghiêng người ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Mạc Tuyết Dao cáo từ. Trước khi đi, Mạc Tuyết Dao để lại ngân phiếu và một ít bạc vụn mà mẫu thận đưa, Mạc Vấn Thiên từ chối: "Con lấy về đi, bảo mẹ con sống cho thật tốt, không cần phải mãi nghĩ về chúng ta, để tiền bạc cho chúng ta. Ở đây có bạc cũng không có chỗ dùng."

"Ngoại tổ phụ, ông giữ lại đi. Chỗ mẹ con vẫn còn."

Hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Đan Tầm làm chủ, Mạc Vấn Thiên giữ lại một ít bạc vụn, Mạc Tuyết Dao cầm lại ngân phiếu: "Ở đây hoàn toàn không có chỗ đổi ngân phiếu. Quân kỷ (*) của quân Trấn Biên nghiêm minh, không ngược đãi tội phạm, chỉ cần giữ kỷ luật thì có thể sống ở đây, cho nên không có tình trạng đánh đập, để lại ngân phiếu cũng vô dụng."

(*) Quân kỷ: kỷ luật quân đội.

Lúc Mạc Tuyết Dao sắp lên ngựa, Mạc Vấn Thiên gọi Mạc Tuyết Dao lại, có hơi khó xử nói: "Con có thể mang hai đứa bé đi không? Bọn nó không được tính trong những thân thích có tội, ở trong này sẽ làm chậm trễ."

"Được ạ!" Mạc Tuyết Dao trả lời không chút do dự.

Mạc Vấn Thiên gọi hai người đến, là bé gái mười một tuổi và bé trai tám tuổi mà Mạc Tuyết Dao đã gặp.

Mạc Vấn Thiên giải thích, hai đứa nhỏ là do bạn ông gửi gắm nuôi nấng, lúc xảy ra chuyện chưa kịp tìm người nuôi nên đành phải mang đến đây. Bây giờ nhờ Mạc Tuyết Dao đưa bọn trẻ ra khỏi quân đồn, đưa đến chỗ Mạc Niệm Từ để nuôi thay. Mạc Vấn Thiên dùng bút than và giấy bổi để viết thư, để Mạc Tuyết Dao đưa cho Mạc Niệm Từ.

"Ngoại tổ phụ, ông yên tâm, nhất định con sẽ minh oan cho ông."

Mạc Vấn Thiên vô cùng cảm động: "Ta chờ!" Ông gọi Mạc Tuyết Dao đến bên cạnh, thì thầm: "Có một số chứng cứ giấu ở lớp kép của ống đựng bút mà ta đưa cho mẹ con trong lần cuối cùng mẹ con đến chỗ ta, bảo mẹ con bảo vệ kỹ ống đựng bút đó. Hai đứa bé này con cũng phải bảo vệ cho tốt, đều là bằng chứng sau cùng."