Chưởng quỹ cửa hàng dẫn Mạc Tuyết Dao và Văn Ngạn Xung lên sảnh Thúy Trúc lầu hai, người hầu ở cửa đi vào bẩm. Mới vừa gõ cửa, Lục Thuận đã đi ra, nhìn thấy Mạc Tuyết Dao và Văn Ngạn Xung, hình như ông ta hơi vui, ông ta mời chưởng quỹ, Mạc Tuyết Dao và Văn Ngạn Xung nhanh đi vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
Đi vào, Mạc Tuyết Dao lập tức kinh ngạc phát hiện trên mặt đất có hai người ngã dưới đó, Thạch đại nhân cùng một cô gái, Tả đại nhân đang ngồi trên đất xem xét.
“Đại nhân, đây là bị sao vậy?” Mạc Tuyết Dao bất chấp không hành lễ mà vội chạy tới, sau đó ngồi xổm xuống xem xét. Văn Ngạn Xung quy củ hành lễ, gọi một tiếng “thầy”.
Tả Khâu ra hiệu cho Văn Ngạn Xung và Mạc Tuyết Dao tới gần, chỉ vào cô gái trên đất nói: “Đây là cháu ngoại của Thạch đại nhân, giữa chừng đột nhiên đến đây, Thạch đại nhân không thể đuổi nàng ta đi, bèn giữ lại cùng ăn cơm, chưa ăn được mấy miếng hai người đã ngã xuống. Ta đã cho bọn họ ăn thuốc viên giải độc, sai người đi mời đại phu, các ngươi tới xem xem độc này bỏ vào đồ ăn như thế nào. Mạc Tuyết Dao, ngươi kiểm tra trên người vị nữ tử này có chứa độc dược không. Tử An (tên tự của Văn Ngạn Xung), ngươi cùng ta đỡ Thạch đại nhân lên ghế, xem ông ấy có bị đập trúng ở đâu không.” Hai người làm theo.
Tả Khâu lại nói với chưởng quầy: “Bọn họ không chết, ông đừng để lộ ra, nếu không sẽ bị người ta ngộ nhận là đồ ăn của ông có độc.” . 𝑻ì𝐦 tr𝓊𝘆ện ha𝘆 tại ﹍ tr𝓊𝐦tr𝓊 𝘆𝐞n.vn ﹍
Chưởng quầy cửa hàng gật đầu nói phải: “Tả đại nhân có gì muốn sai bảo, ngài cứ việc nói.”
Lúc này Mạc Tuyết Dao nói: “Đại nhân, ta phát hiện một bình sứ nhỏ trong túi tiền của vị cô nương này, mùi bên trong có vẻ không nồng lắm, có thể là thuốc độc.”
“Ừ, trước tiên đừng cử động, ngươi nhìn kẽ móng tay nàng ta và gà xé phay gần đó.”
“Đại nhân, kẽ móng tay của nàng ta và gà xé phay trên bàn kia quả nhiên thoảng chút mùi này!” Mạc Tuyết Dao nói.
Tả Khâu gật đầu: “Các ngươi đều đừng cử động, chờ đại phu tới, Thạch đại nhân tỉnh lại rồi xử trí.”
Đan Tầm đứng trên bàn cơm nói: “Lão đại, chúng ta đói nguyên ngày rồi, giờ tới ăn cơm.”
Tả Khâu cười nói với Đan Tầm: “Nếu đại tiên không ngại, ngồi vào mâm đồ ăn mới mang lên của ta đi, còn chưa đụng đũa, ngài có thể ăn trước. Nếu ngươi để ý, ta sẽ gọi một bàn nữa, mời đại tiên ăn.”
“Không ngại không ngại, chuột bọn ta thích ứng mọi hoàn cảnh giỏi nhất, các ngươi làm việc của các ngươi, ta nhìn ra được.” Đan Tầm gọi Vân Nhược: “Vân Nhược, ra đi, hai ta ăn cơm trước.”
Vân Nhược chui từ tay áo Văn Ngạn Xung ra, đứng trên vai Văn Ngạn Xung, nhanh nhẹn như tiên: “Ta đang tu đạo, không ăn thịt nát.”
“Đây nè, bên này có rau xanh, ngươi qua ăn đi, mùi vị không tệ.” Đan Tầm mời mãi, Vân Nhược bèn cố, đành nhảy lên bàn, đứng bên chỗ dĩa rau xanh mát, nhìn Đan Tầm phàm ăn. Tả Khâu cảm thấy sau này mình phải chuẩn bị sẵn đồ ăn chay.
Chỉ lát sau, đại phu đã được mời đến, chưởng quầy đi cùng đích thân xách một thùng nước to cùng một cái bồn gỗ.
Mấy cây châm bạc đâm xuống, Thạch Lương Trù từ từ tỉnh lại, cô cháu ngoại của ông ta cũng tỉnh dậy theo, nôn ra một chậu đồ dơ, xấu hổ kinh khủng.
Sau khi hiểu tình hình, Thạch Lương Trù đè nén lửa giận hỏi cháu ngoại: “Nhược Huyên, ngươi đang làm gì vậy?” Thạch Lương Trù lấy bình sứ trong túi tiền ra, không cho Từ Nhược Huyên phủ nhận.
“Con, con…” Từ Nhược Huyên nói không nên lời.
“Ngươi có biết không, đây là thuốc độc, thuốc độc lấy mạng người! Nếu không phải Tả đại nhân cứu chữa kịp thời, hai người chúng ta đều đã mất mạng rồi. Ta đối đãi với nhà ngươi và ngươi đều không tệ, vì sao ngươi phải ra tay tàn độc như vậy! Hơn nữa còn ở chỗ này, lỡ hai người chúng ta chết thật, vậy không chỉ liên lụy đến Tả đại nhân mà sẽ liên lụy đến cả cửa hàng này đó, rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào vậy?”
“Con không cố ý hại người, con không biết nó là thuốc độc…” Từ Nhược Huyên khóc sướt mướt nói: “Chỉ là con, chỉ là con, hu hu…” Từ Nhược Huyên không nói được nữa.
Hình như Thạch Lương Trù nhớ ra chuyện gì, bèn ngồi trên ghế yếu ớt chắp tay với mọi người: “Gia môn bất hạnh, xảy ra chuyện này, ta phải hỏi riêng nó, mời các vị tránh đi cho.”
Tả Khâu không nói gì, chắp tay cáo từ, những người khác cũng nhao nhao rời đi, chưởng quỹ cửa hàng mở nhã gian tốt nhất ra, mời Tả Khâu vào nghỉ ngơi: “May mà có ngài, nếu không hôm nay cửa hàng chúng tôi sẽ gặp phiền phức lớn.” Tả Khâu lắc đầu: “Vốn chuyện này không liên quan đến ngươi.” Chưởng quỹ tự tay pha trà cho mọi người, lại tặng thêm một bàn đồ ăn: “Ngài đừng khách sáo, ngài cứ ở đây từ từ mà ăn, chờ bên Thạch đại nhân hỏi chuyện xong sẽ mời ông ấy ăn thêm một chút.” Tả Khâu cảm ơn.
Đan Tầm không rời đi cùng mọi người, ỷ vào vóc dáng nhỏ bé, nàng lôi kéo Vân Nhược tránh sau tô canh lớn nghe chuyện. Không lâu sau, Đan Tầm lẻn vào nhã gian của Tả Khâu, cười reo lên: “Lão đại, chuyện này liên quan đến ngươi, là hoa đào nát ngươi chọc phải.”
Tả Khâu nhíu mày: “Ta đoán có thể nàng ta muốn bỏ độc cho ta, chỉ là ta không thích ăn gà, cho nên bàn đồ ăn kia ta không động vào, lúc ấy nàng ta dùng đũa chung gắp đồ ăn cho ta, ta không ăn nên để Thạch đại nhân ăn. Chỉ là không biết vì sao nàng ta phải hại ta.”
“Ha ha, nàng ta ngưỡng mộ ngài đã lâu, Thạch đại nhân làm mai bị ngài từ chối, nhưng nàng ta vẫn không từ bỏ ý định. Sau này nàng ta đi bái phật gặp được một bà đồng, nàng ta dùng hết tiền riêng mua một cái bình sứ, theo lời bà đồng kia, chỉ cần rải thuốc bột trong bình sứ vào đồ ăn của ngài một chút, hai người cùng ăn là có thể thành đôi. Nàng ta còn cố ý hỏi, người thân thích ăn chung sẽ không sao.”
“Thạch đại nhân đã sai người đi bắt bà đồng kia chưa?” Tả Khâu hỏi.
“Thạch đại nhân động đậy còn không được, sao có thể sai người?”
“Không hay!” Tả Khâu lập tức đứng lên lao ra khỏi phòng, chạy vào phòng Thúy Trúc, chỉ thấy Thạch Lương Trù bịt bả vai, máu chảy ra từ kẽ hở ngón tay, Từ Nhược Huyên nằm trên đất run run, trên đất cách nàng ta không xa còn có một con dao găm.
“Sao lại thế này?” Tả Khâu hỏi.
Vân Nhược trên bàn cơm trả lời thay Thạch Lương Trù: “Nữ tử này đột nhiên bộc phát làm người bị thương, hình như vừa rồi nàng ta bị mất trí.”
Tả Khâu kéo áo trong xuống, băng bó cho Thạch Lương Trù: “Kiên trì một chút, đại phu sắp đến rồi.”
Thạch Lương Trù nhịn đau nói: “Mau phái người đến chùa Bích Vân, sương phòng phía sau chỗ đó có một bà đồng ở, xem tướng cho người ta để kiếm sống, cháu gái của ta bị bà ta lừa bịp.”
Tả Khâu quay đầu ra hiệu cho Lục Thuận đi làm việc này.
Mạc Tuyết Dao hỏi: “Từ tiểu thư phải làm sao đây ạ?”
“Dân không báo, quan không xét.” Tả Khâu nhìn về phía Thạch Lương Trù: “Thạch đại nhân tự quyết định đi.”
Thạch Lương Trù cười khổ: “Nếu ta đưa nó vào lao, cả nhà muội muội ta sẽ không tha cho ta mất, niệm tình nó bị người ta lừa, mong Tả đại nhân khoan thứ.”
Tả Khâu gật đầu, sai Mạc Tuyết Dao nâng người lên, cùng chờ đại phu đến. Chưởng quầy cửa hàng phái tiểu nhị tâm phúc lên quét dọn phòng, còn đưa cho Thạch Lương Trù một bộ áo ngoài và áo choàng.
Chờ Tả Khâu đưa Thạch Lương Trù và cháu gái ông ta về nhà thì đã đến đêm, Đan Tầm nằm trong túi tiền Mạc Tuyết Dao ngủ ngon lành. Mạc Tuyết Dao trở về căn phòng ở Đại Lý Tự của mình, tắm rửa đơn giản, mặc áo nằm xuống, hôm nay thật là mệt. Văn Ngạn Xung cùng Vân Nhược và Tả Khâu đến chỗ ở của Tả Khâu chỉ cách Đại Lý Tự một con phố, Tả Khâu xếp cho Văn Ngạn Xung một phòng để ở lại đây đêm nay, tiện cho hắn kiểm tra việc học của Văn Ngạn Xung.
Đêm tĩnh lặng rất nhanh đã bị nhiễu loạn bởi tiếng kinh hô của Lục Thuận, bà đồng chùa Bích Vân tấn công khiến người ta bị thương, bắt cóc trụ trì, yêu cầu phải được gặp đại sư Thiên Nhất.