Xu Xu Đừng Khóc

Chương 16



hả??

hình như cô vừa đọc tên tôi?

tôi, Long và…Lãm? ặc ặc. đăng ký bao giờ đâu.

“ơ…cô ơi…”

tôi vừa nhổm dậy giơ tay xin hỏi, xem cô có nhầm lẫn gì ko, thì Long quay lại ấn vai tôi xuống.

“tôi đăng ký đấy.”

“huh?”

“hôm thứ 5 Long đã nộp giấy cho Quế Chi rồi. Xuân cũng nên tham gia cho vui.”

Hương Kim lên tiếng cho tôi biết và mỉm cười, cô ấy cũng nói đã đăng ký 1 nhóm với 2 bạn nữa ở lớp khác.

thế có nghĩa là tôi bị đặt vào sự đã rồi

một việc mà tôi ko hề được hỏi ý kiến hay thậm chí là thông báo trước.

>__<

“ít ra thì cậu cũng phải nói với tớ 1 tiếng chứ!”

tôi cằn nhằn nhưng Long phớt lờ và tiếp tục ngó lên bảng, sự bực bội của tôi dành cho anh bạn này lại càng tăng cao.

giờ ra chơi

“này, tớ nói chút.”

tôi gọi Long lại khi cậu ấy định bay ra khỏi lớp như mọi hôm, với vẻ mặt hình sự nhất có thể. -____-

“chuyện gì?”

“cậu nên xin lỗi tớ!”

“xin lỗi? về cái gì?”

“cậu xem tớ..là… là búp bê ư? tớ phải.. được thông qua khi cậu ghi tên tớ vào giấy đăng ký chứ”

giọng tôi run run theo nhịp tim đập mạnh, tôi vẫn hay như vậy mỗi khi đòi quyền lợi cho bản thân mình, mấy lần chơi với bọn trong xóm hồi bé cũng thế.

ánh mắt Long quắc lại đầy uy quyền, có cảm tưởng nó giống mắt con rồng lửa thật vậy.

“thông qua? có biết đó là diễm phúc ko? nhiều đứa con gái muốn mà ko được!”

“ko biết! nếu cậu mà ko xin lỗi tớ, tớ bỏ ko thi đấy!”

“mắt rồng” từ chỗ màu đỏ chuyển sang xám xịt, mặt Long tối sầm lại và cậu ta sấn vào tôi…

“Xu Xu, đừng nghĩ tôi thích bạn mà bạn làm tới nhé!”

O__o thích tôi?

gì vậy cà… câu ấy, nghĩa là sao chứ…

*_______*

tôi mở miệng nhưng ko nói được gì, 1 phần do bối rối, 1 phần do sợ thái độ của Long..

“nhưng vì tôi thích Xu Xu, nên tôi…xin lỗi vậy. Hài lòng chưa?”

nói xong, Long cười 1 cái hơi “cà chớn” chút, hoặc là do cảm giác của tôi với Long như thế.

rốt cục, thì cậu ấy cũng chịu xin lỗi, đó là điều tôi muốn…

vậy thôi.

còn chuyện cậu ấy bảo thích tôi, tôi cũng ko nên bận tâm nhiều, vì với 1 anh bạn như Long, theo lời Hương Kim, chắc là có nhiều bạn gái để cậu ta thích.

……

lúc Kim rủ tôi đi ra căn tin trường uống cam ép, tôi gặp Lãm đang ngồi 1 mình, chân vắt chữ ngũ, dựa vào tường

tay cầm lon nuớc 7UP

hình như đó là thứ nước ngọt cậu ấy thích

“hi!^-^”

lần này, tôi là người lên tiếng chào trước.

Lãm bỏ lon nước xuống và ngước nhìn tôi, cười nhạt.

“chân cậu hết đau chưa?”

nghe tôi hỏi, đột nhiên Lãm bỏ chân xuống, lính quýnh xọt vào đôi sandal dưới đất.

hành động ấy càng làm tôi chú ý, nên nhìn theo chân Lãm..

tôi phát hiện miếng bông băng tôi dán đã quá bẩn

hình như mấy ngày qua, cậu ấy ko hề thay băng, cũng ko tháo ra.

“còn đau à? sao cậu ko bảo mẹ thay băng cho???”

“hết rồi.”

“hết sao ko gỡ băng bỏ đi? để tớ xem…”

Lãm liền đứng dậy và đi tới đi lui trước mặt tôi, tỏ ra là chân mình đã khỏi và ko còn bị sưng…

“thấy ko, hết thật mà.”

“vậy thì để cái băng đó chi thế?”

“làm biếng tháo ra.”

làm biếng? trời ạh.

chắc cho anh ta tham gia truyện “Hoàng đế lười” quá.

chỉ việc gỡ ra và đem ném đi thôi…ặc ặc..

“Xuân có về lớp ko?”

Hương Kim gọi tôi và tôi phải chạy theo cô ấy, nên chỉ kịp vẫy tay bye bye Lãm, mà ko thể giúp cậu ấy lột cái băng dính đó ra.

nhưng để như vậy thì…dơ quá.

“Kim đợi tớ chút nhé.”

“sao thế?”

“tớ giúp cậu ta gỡ cái băng…nhìn nó kinh thiệt”

với đôi mắt to đen láy, Kim nhìn tôi thắc mắc, rồi quay lại

để xem thử “cậu ta” là ai…

“việc đó mà cũng cần Xuân giúp à?”

“cậu ấy lười nên ko gỡ…”

“trời, ko dám đâu.. àh, mình biết sao rồi. cậu băng cho cậu ấy cái băng đó đúng ko?”

“phải rồi, nhưng sao?”

“hihi, Xuân khờ thiệt, hay là giả bộ đây? hắn ko muốn tháo nó ra thôi, làm biếng gì chứ!”

Kim tủm tỉm cười và kéo tôi đi, thì thào “mặc kệ hắn”

còn tôi thì ko hiểu là cô ấy hiểu ra điều gì nữa.

ko muốn tháo ra à? tại sao ko muốn?

O___O