Xu Xu Đừng Khóc

Chương 6



tôi khẽ gật đầu rụt rè, và ngồi xích vào bên trong

sự nhút nhát làm tôi ko để ý xung quanh còn nhiều ghế trống, sao cậu ta ko ngồi mà phải vào chỗ này?

“bạn tên gì nhỉ?”

“Xuân.”

“ah há. Xuân… mùa xuân. đẹp đấy. tôi tên Lãm. tôi và thằng Long được gọi là cặp bài trùng 2 L. có nghe qua chưa?”

“chưa.”

“2L đội Karate mà ko nghe?”

“Ko.”

“Ah, quên, mới đến mà.”

tôi rụt vai lại và chỉ mong xe tới trường sớm hơn, Lãm hay Long gì thì cũng làm tôi sợ như nhau thôi.

chỉ có Đu Đu là… đáng yêu…hihi….happy.gif

tội nghiệp Đu Đu quá.

……...

bài kiểm tra môn Anh văn tôi chỉ được có 5 điểm.

cũng may là ko dưới trung bình…

hic hic. ông nội bảo những người thông minh ko có khiếu học Ngoại ngữ.???

chắc là vậy.

“sao ít điểm vậy? ko làm được à?”

Long quay xuống nhìn điểm số của tôi và hỏi

cái giọng ko biết là đang quan tâm hay mỉa mai nữa

tôi úp bài kiểm tra lại và nhét vào quyển sách,.. ko trả lời.

bỗng cậu ấy giật phăng cuốn sách của tôi, với 1 sức mạnh khủng khiếp..+_______+

“ơ…này…..”

“TRUONG XUAN!”

thầy giáo gọi to tên tôi với giọng oang oang, tôi vội dứng đậy.

“please answer sentence c, d - exercise five, page 45, …”

“……”

khi thầy giáo ngước xuống nhìn tôi, tôi đang cố khều lưng Long nhè nhẹ để đòi lại quyển sách

vì tôi ko biết câu c, d trang 45 là câu nào để mà trả lời.

“where’s your book?”

“…ya…my book…”

Long trả ngay quyển sách cho tôi kèm 1 nụ cười cầu hòa, nhưng khi tôi cầm nó lên để đọc, thì tôi nhận ra

cậu ấy đã khoanh câu trả lời sẵn trong đó.

và vì thế, tôi chỉ việc đọc theo đáp án ấy..

“RIGHT! Good… how come you got bad marks for the test…abababcbabac…”

thầy nói nhiều nhưng tôi ko hiểu được bao nhiêu, chỉ biết là cái gì đó liên quan đến bài kiểm tra…

rồi thầy lại hỏi tiếp câu e, f, g.

dĩ nhiên, tôi làm sai.

…………

cuối cùng thì việc Long trả lời giúp tôi trong sách cũng bị bại lộ, thầy giáo phạt 2 chúng tôi ở lại thư viện cuối giờ

để dịch bài luận dài 2 trang mới được về.

T_____T

cái điều đáng xấu hổ đó ko hiểu sao lại có nhiều người ganh ty O___0, và họ còn bảo rằng tôi cố tình để bị phạt…gì nữa..

tôi ko hiểu..

nhưng đằng nào, tôi cũng phải ra ngoài phòng điện thoại, để gọi về báo cho mẹ khỏi đón…

“eh, đi đâu đó?”

“gọi điện thoại…”

“ko có mô-bai à?”

“ko.”

“lấy của tôi mà gọi này.”

Long chìa cái điện thoại di động hiệu Sony Ecrisson của cậu ấy cho tôi

và cúi xuống cặm cụi chép chép trên trang giấy

tôi nhìn cái điện thoại 1 lúc, rồi bước đi

dù sao tôi cũng ko nên dùng tiền của người khác…

“tôi đã bảo là lấy cái của tôi mà!”

Long níu tay tôi lại và hơi gằn giọng, đôi mắt hơi bừng lửa làm tôi khớp thật sự…

“tại sao…?”

“đi ra đó mất thời gian lắm, làm nhanh còn về nữa!”

vừa nói, Long kéo tôi ngồi xuống và nhét cái điện thoại vào tay tôi, rồi nhìn tôi chằm chằm…

trong sự lo sợ tôi bấm số máy nhà, và áp lên tay nghe sau khi tránh ánh mắt của Long.

“ông nội hả?”

“Xu Xu? chuyện gì đó?”

“con về trễ… ông nhắn mẹ ko cần đón ở trạm xe..”

“uh, mà sao về trễ?”

“con cúp đây!”

tôi vội bỏ điện thoại khỏi tai nghe và bấm nút cancel cuộc gọi.

hic, nếu biết bị phạt chắc ông nội mắng cho té tát.

“dòng họ nhà ông”..ặc ặc..

……………

Long dịch khá nhanh và chép liên tục vào trang giấy của mình, còn tôi thì cứ cặm cụi mò từng chữ trong từ điển..

“đây, chép đi.”

Long đẩy tờ giấy trong đó có bài dịch của cậu ấy đã hoàn tất, sang chỗ tôi và nói ngắn gọn.