Xu Xu Đừng Khóc

Chương 65



Lo Lo cúi đầu trông rất yếu đuối

đôi mắt cậu ấy cứ thẫn thờ xa xăm..

“những gì tớ làm chỉ là… muốn có chỗ trong lòng Xu Xu…”

“cậu đã ở trong lòng tớ rồi.”

tôi nói 1 cách vô ý thức, Long ngẩng mặt dậy nhìn tôi trân trân, ánh mắt thoáng vẻ vui sướng..

“sao?? thật à?”

“uhm.. thì nếu ko lo cho cậu, ko nghĩ cho cậu, tớ lao xuống cứu cậu làm gì, đồ ngốc”

“vậy nếu ko phải tớ, là Lãm, là Đu Đu, thì Xu có thế ko?”

“có chứ.”

…whew… thì dĩ nhiên…

ai cũng phải thế mà… vậy sao Long lại xụ mặt thở dài?

cậu ấy chán nản đứng dậy, phủi mông rồi kéo tôi đi..

“vậy thì còn phải chờ xem..”

chờ cái gì? tôi ko hiểu lắm lời Long, nhưng kệ đi, cậu ấy chịu về là hay lắm rồi.

thật là mệt…

…………….

sáng sớm hôm sau, tôi gom đồ vào ba lô, ông nội xách theo 1 túi to đựng đủ thứ bánh trái của bác hai gửi, còn Long chỉ mặc lại bộ đồ của mình..

“chú Lo Lo khi nào lại xuống?”

“khi nào cô Xu Xu xuống thì có chú!^-^”

Lo Lo lại vui vẻ nghịch ngợm như thường, sau 1 buổi nổi khùng ngồi ngoài bờ sông như hôm qua..

…………..

tôi và ông đi xe đò còn Long thì phải chạy xe máy, cậu ấy xuống đây bằng gì thì phải về bằng cái ấy thôi..

trước khi lên xe, tôi căn dặn Long như chị hai cậu ấy

“chạy cẩn thận, từ từ thôi..mệt thì ghé quán nước uống, biết ko..?”

“dạ biết rồi, hơ-ni”

“hơ ni? hơ ni là gì?”

“ack, khổ thiệt. hơ-ni là…mật ong đó!”

hả? mật ong? sao kêu tôi là mật ong chứ..

ông nội kêu gào khiến tôi phải lật đật chạy lên, ko kịp hỏi thêm vụ “mật ong hơ ni”..

…………..

sau chuyện ngoài bờ sông, tôi bắt đầu nghĩ mình là “Đu Đu của Long”, Long là “Lo khờ”… rất tội nghiệp T___T

nên tôi tự cho là mình có trách nhiệm phải chăm lo cho cậu ấy, Lo Lo bé bỏng của tôi.. -___-

vì vậy tôi gọi ngay cho Long khi vừa về tới nhà, tôi nghe trong máy ồn ào lắm..

“cậu về chưa? đang ngòai đường à?”

“hả?… Xu Xu àh? tớ đang chơi bowling.. vui thiệt…haha”

“trời.. cậu… ko biết mệt hả?”

“nhằm nhò gì.. à, khoan, tới tao hả, okay… nè hơ ni, nói sau hen.. see ya, bái bai”

tút tút..

hum`… cậu nhóc này..ham chơi quá đi >_<

làm uổng công mình lo lắng cho hắn..

whew…

về nhà rồi.

1 tuần nhiều chuyện… nụ hôn…chuột rút……súyt chết…

“đừng bỏ tớ, Xu Xu…”

câu nói đó sao cứ văng vẳng trong đầu..

ahhh………….quên đi…………

“nè, Xu Xu, hôm trước Đu Đu có sang tìm em…”

“tìm em? làm gì?”

“chị hổng biết.. mẹ em nói em về quê, nó ko hỏi gì thì đi về à.”

“ah… uhm…chắc ko có gì quan trọng…”

nghĩ vậy mà tôi lại thấy bất ổn 1 chút, cậu ấy còn tìm tôi làm gì??

T___T

“ở dưới vui hông?”

“cũng vui…… àh, chị, khi người ta gọi mình là mật ong thì nghĩa là gì?”

”mật ong??”

“hơ ni đó.”

“hơ ni? àh, honey… là cưng ơi, anh iu, em iu đó…vợ chồng họ hay gọi nhau vậy.”

“hả?????????”

“ai gọi em thế à? hehehe, khai ra mau!!”

tôi bỏ chạy lên phòng đóng cửa, để khỏi bị tra khảo..

Lo Lo hư hỏng, dám gọi tôi thế à…còn bảo là mật ong..

lại bị lừa… quê thật.

……………

buổi tối Lãm gọi tôi, chỉ hỏi có 2 câu, “về ổn chứ?” và “hai người vui vẻ ko?”

………

cậu ấy lại trở thành La La lạnh lùng,điều đó làm tôi thấy mệt mỏi..

tại sao có Long thì ko có Lãm?

tại sao 3 người mà chỉ có thể có 2 người vui?

còn Đu Đu nữa..

bọn con trai..thật khó hiểu.

thế mà họ cứ kêu ra rằng con gái phức tạp, họ mới là sinh vật bí ẩn ko ai hiểu nổi ấy.

………

chuyện 2L về quê chơi với tôi, ba tôi ko biết, vì bác hai ko nói…

tại sao bác hai ko nói, có lẽ do ông nội dặn, ông nội luôn thương Xu Xu mà..

hihi..

tôi xài cái Samsung được 2 tháng thì…hết tiền, ko dám xin ba hay mẹ tiền nạp thêm nên đành cho nó nghỉ việc..

mới đó mà đã hơn 1 tháng hè..

“Xu Xu đâu, ra coi ba mua cho cái gì nè!”

nghe ba gọi to, tôi ù chạy xuống lầu, wow…1 chiếc xe đạp mini… màu nâu đỏ, mới toanh.

“sắp phải đi học hè nên ba mua cho, sau này tự đi ko cần đón xe búyt nữa.”

“cám ơn papa!^-^”

tôi sung sướng sờ mó chiếc xe từ trước ra sau, nó như đang cười chào đón chủ nhân mới..

từ nay tôi có thể đi khắp thế giới rồi ^_______^

“con đi 1 vòng nha, ba!”

ba gật đầu là tôi xách xe chạy ra ngòai liền, thậm chí ko thèm đội nón, dù trời chiều 4h vẫn còn chói nắng..

tôi đạp sang nhà Đu Đu với suy nghĩ khoe xe mới, nhưng khi thoáng thấy dáng cậu ấy dắt xe ra cửa, tôi bỗng hoảng hốt, lúng túng, rồi cắm đầu đạp thẳng..