Tôi đã chờ trong thư viện cả tiếng đồng hồ. Được rồi, là một tiếng rưỡi. Trước mười giờ, tôi ngồi ngoài ghế đá. Sau mười giờ, tôi bước vào trong và dừng lại trước kệ trưng bày, vờ như quan tâm tới những sự kiện sắp tới trong thư viện. Tôi không muốn tỏ ra quá háo hức được gặp Brittany. Lúc mười giờ bốn mươi lăm, tôi ngồi trên ghế bành trong khu vực dành cho giới trẻ, đọc quyển sách Hóa của mình. Dù mắt cứ lướt đều đều qua từng trang, nhưng chẳng có từ nào chui vào đầu cả.
Giờ là mười một giờ. Con nhỏ ở đâu?
Lẽ ra tôi có thể đi chơi với lũ bạn. Quỷ quái, tôi nên đi chơi với bọn nó. Nhưng tôi muốn biết, một cách ngu ngốc, là tại sao Brittany không thèm đếm xỉa gì tới tôi. Tôi tự nhủ đó là vấn đề cái tôi thôi, nhưng tận sâu trong tâm khảm tôi đang lo lắng cho con nhỏ.
Brittany đã để lộ trong lúc bấn loạn trước phòng y tế là mẹ mình không phải một ứng cử viên cho giải thưởng Bà Mẹ Của Năm. Lẽ nào con nhỏ không nhận ra mình giờ đã mười tám tuổi và có thể bỏ nhà đi nếu muốn? Nếu nó quả thật tệ như vậy, tại sao còn ở lại?
Bởi vì bố mẹ con nhỏ là những người giàu có.
Nếu tôi bỏ đi, cuộc sống mới của tôi sẽ chẳng có mấy khác biệt so với trước. Song với một cô gái khu Bắc, cuộc sống thiếu đi những cái khăn hàng hiệu và người giúp việc theo sau có lẽ còn tồi tệ hơn cả cái chết.
Tôi đã đứng đây chờ Brittany đủ lâu rồi. Tôi sẽ đến nhà và đối mặt với con nhỏ, yêu cầu giải thích cho ra lẽ vì sao cho tôi leo cây. Khi ý nghĩ đó vụt qua, tôi nhận ra mình đã ngồi trên mô tô và thẳng tiến đến khu Bắc. Tôi biết con nhỏ sống ở đâu… trong một ngôi nhà đồ sộ màu trắng với những cột trụ phía trước.
Tôi đỗ xe vào đường xe chạy và bấm chuông, hắng giọng vì không muốn ngắc ngứ khi nói. Khỉ thật, tôi sẽ phải nói gì với con nhỏ đây? Và tại sao tôi lại có cảm giác bất an, như thể tôi cần gây ấn tượng với Brittany vì con nhỏ sẽ đánh giá tôi thế này?
Không có ai trả lời, tôi nhấn chuông lần nữa.
Người hầu hay quản gia chuyên mở cửa ở cái xó nào khi bạn cần vậy? Đúng lúc tôi định từ bỏ và tát cho mình một cái thật mạnh vì việc vớ vẩn này thì cánh cửa mở ra. Đứng trước tôi là một phiên bản già hơn của Brittany. Rõ ràng là mẹ con nhỏ. Khi nhìn thấy tôi, bà ta để lộ ra ánh mắt thất vọng rõ ràng.
“Tôi có thể giúp gì cho cậu?” Bà ta hỏi một cách không thoải mái. Chắc bà ta nghĩ tôi là một trong hai loại: thành viên của đội chăm sóc vườn hoặc kẻ chuyên đi gõ cửa từng nhà quấy rối. “Chúng tôi có chính sách “không xin đểu’ quanh khu vực này.”
“Cháu, ừm, không đến đây để xin đểu cái gì. Tên cháu là Alex. Cháu chỉ muốn biết liệu Brittany có, ừm, ở nhà không?” Ồ, tuyệt thật. Giờ thì tôi đang lầm bầm ngắc ngứ liên tục.
“Không.” Câu trả lời đanh thép xứng với cái nhìn trừng trừng lạnh lùng của bà ta.
“Bác biết bạn ấy đi đâu không?”
Bà Ellis khép hờ cửa, có lẽ đang hy vọng tôi không nhìn thấy vật gì giá trị bên trong và nổi lòng tham ăn cắp chúng. “Tôi không có nghĩa vụ phải báo cho cậu biết con mình đang ở đâu, giờ thì thứ lỗi nhé,” bà ta nói rồi đóng sập cửa trước mặt tôi.
Tôi bị bỏ lại ngoài cửa như một kẻ hoàn toàn ngu ngốc. Trăm phần trăm Brittany đã đứng sau cửa bảo mẹ đuổi tôi đi. Tôi sẽ không để con nhỏ chơi trò đó với mình.
Tôi ghét những trò chơi mà mình không thể chiến thắng.
Quay lại bên chiếc mô tô như con chó cụp đuôi, tôi tự hỏi bản thân nên cảm thấy mình là con chó bị đá hay con chó giận dữ.