Bấy giờ, một đôi giày màu đen xuất hiện trong tầm mắt Phó Trạc Mẫn, y đưa mắt nhìn lên thì phát hiện là một tiểu cô nương, tóc dài bóng mượt như thác, làn da trắng tựa tuyết, trên người là bộ y phục màu xanh lục được cắt may vô cùng khéo léo, ngũ quan thập phần linh động, nom không phải một cô nương bình thường mà chính là con cháu trong nhà huân quý.
"Ối, ngươi là ai vậy? Làm bổn cô nương giật cả mình."
Nghe đối phương tri hô, Phó Trạc Mẫn cũng có chút bất đắc dĩ. Nếu không phải vì cái mạng nhỏ này, đêm khuya sương gió dày, y còn muốn vùi người vào chăn ấm nệm êm ngủ một giấc thật sâu đấy, ai lại tự đày đọa bản thân chạy tới đây co ro cúm rúm chứ.
Ban nãy, vốn dĩ đêm đen tối mịt, trời không trăng không sao nên khi thấy Phó Trạc Mẫn lù lù ngồi một góc, dáng vẻ bẩn thỉu đến đáng sợ, Mị Nguyệt mới nhất thời bị dọa một trận.
Có điều vừa dứt lời, sau khi nhìn kỹ dáng vẻ chật vật đến thảm thương của đối phương, Mị Nguyệt liền cảm thấy nàng đã quá đáng.
Mị Nguyệt mím môi, giọng điệu ngập tràn sự hối lỗi: "Ầy, cái đó, cho ta xin lỗi nhé, ta không cố ý nói vậy đâu. Ngươi đừng để trong lòng."
Phó Trạc Mẫn lắc đầu, xem ra tiểu cô nương này tâm địa thiện lương, thấy dáng vẻ nhếch nhác này của y cũng không khinh thường, ngược lại còn tạ lỗi với y.
"Có điều, tại sao ngươi lại ở đây vào giờ này vậy? Hơn nữa còn…" Nói đến đây, Mị Nguyệt không dám nói tiếp, nàng nhìn thấy thứ đồ ăn trong tay Phó Trạc Mẫn đã bị ôi thiu, tuy mùi hôi không quá nồng nhưng vẫn không khó để nhìn ra.
"Ngươi là con cái của hạ nhân trong phủ sao?"
Phó Trạc Mẫn thấy tiểu cô nương không có ác ý nên không tiếp tục để tâm, thoáng thả lỏng bản thân tiếp tục quá trình cắn nuốt thức ăn. Nghe lời Mị Nguyệt hỏi, y khẽ cười một tiếng không rõ hàm ý: "Con cái của hạ nhân trong phủ này, chỉ e còn chẳng phải ăn uống như ta đâu."
Đôi mắt to tròn của Mị Nguyệt khẽ đảo vài cái, bỗng, sự kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt nàng: "Ngươi… đừng nói với ta, ngươi chính là… chính là cái… đích trưởng nữ của Phó tộc chứ?"
Phó Trạc Mẫn cười ra tiếng, dùng ánh mắt khôi hài nhìn Mị Nguyệt: "Cái danh xưng này, từ lâu lắm rồi ta mới nghe được đấy."
Có vẻ Mị Nguyệt cũng là một tiểu cô nương khá to gan, phản ứng của nàng chỉ là kinh ngạc một hồi, cũng không có dáng vẻ sợ hãi hay chán ghét như Phó Trạc Mẫn nghĩ.
"Hóa ra là vậy, ta hiểu rồi."
"Có điều… nếu như vậy thì tổ mẫu của người cũng quá… ừm… ý ta là vô tình. Để người sống trong hoàn cảnh thế này, đến ta là người ngoài, nhìn vào cũng thấy chua xót."
Phó Trạc Mẫn rất nhanh đã ăn xong, y uống vài ngụm nước, có phần thoải mái khẽ thở dài một hơi. Sống hai mươi mấy năm trên cuộc đời, có lẽ đây là lần đầu tiên y chân chính cảm nhận được nỗi niềm hạnh phúc khi có thể ăn no bụng là như thế nào.
Mị Nguyệt thấy Phó Trạc Mẫn ăn đồ ôi thiu đến ngon lành, hơn nữa còn không để tâm lời nàng nói cũng không tức giận. Bất quá, nàng lại càng cảm thấy tội nghiệp Phó Trạc Mẫn, thân là đích trưởng nữ lại lưu lạc đến bước đường này, nàng thân là thứ nữ cũng chưa từng phải khổ sở đến thế bao giờ.
"Người…" Mị Nguyệt vừa định nói gì đó, bỗng dưng nhớ tới Tiểu Hắc là người đưa nàng đến nơi này. Mị Nguyệt đưa mắt nhìn xuống, vẫn thấy Tiểu Hắc đứng yên bất động nhìn chằm chằm Phó Trạc Mẫn không rời, đôi đồng tử mang màu sắc kỳ dị của Tiểu Hắc hiện lên sự ham muốn khó có thể che giấu.
Đúng vậy, đích thị là ham muốn. Nhưng Tiểu Hắc là ai chứ? Nó là thần thú đó, lại còn là một trong những thần thú sống nhờ độc dược, dùng độc nuôi thân. Nay, Tiểu Hắc lại tìm tới Phó Trạc Mẫn, hơn nữa dùng ánh mắt ngập tràn ham muốn ngắm nhìn y, như vậy nói lên điều gì chứ?
Phó Trạc Mẫn trúng độc. Không những trúng độc, mà còn là một loại độc rất hiếm có, rất bá đạo thì Tiểu Hắc mới có biểu hiện này.
"Phó tiểu thư, Tiểu Hắc của ta là một thần thú sống nhờ độc dược, độc càng mạnh, càng bá đạo thì Tiểu Hắc càng thích. Tuy vẫn còn là một ấu thú chưa đến kỳ trưởng thành, nhưng thực lực không hề tầm thường. Ban nãy, Tiểu Hắc không chịu nghỉ ngơi, cứ nhất quyết muốn chạy đến đây, ban đầu ta còn không hiểu nguyên do, nhưng hiện tại thì ta hiểu rồi."
Vốn Phó Trạc Mẫn đã định rời đi, với hoàn cảnh này, dĩ nhiên y không hề có tâm trạng chiêm ngưỡng mỹ nhân hay cùng mỹ nhân tán gẫu, y chỉ muốn mau chóng trở về tiểu viện hoang vu mà yên tĩnh suy ngẫm con đường phía trước.
Thế nhưng khi nghe những lời của Mị Nguyệt, Phó Trạc Mẫn không khỏi nhớ tới thân thể mình, lập tức dừng bước: "Ý ngươi là…"
"Không sai, trên người Phó tiểu thư đây, đích thị là có một loại độc vô cùng hung hãn, nếu không Tiểu Hắc cũng không có ham… ừm, là dáng vẻ như vậy." Mị Nguyệt cười trừ, hiển nhiên nàng không thể nói Tiểu Hắc có ham muốn với Phó Trạc Mẫn, nếu không thì quá thất lễ rồi.
Ngược lại, Phó Trạc Mẫn hoàn toàn không chú ý đến rối rắm nho nhỏ kia của Mị Nguyệt, điều y để tâm chính là chuyện thân thể bị trúng độc và Tiểu Hắc là một thần thú sống bằng độc dược, mà nó lại tự tìm đến y, như vậy chẳng phải nó muốn ăn độc dược trong cơ thể y sao?
Nói rõ hơn, chính là y có cơ hội được giải độc? Nếu vậy, có lẽ y có thể tu luyện rồi? Không còn là một phế vật nữa?
"Vậy thì thần thú…"
Mị Nguyệt cười hì hì, dáng vẻ thập phần khả ái: "Vì vậy, Tiểu Hắc có thể trị độc cho Phó tiểu thư đây. Nhìn biểu hiện của người, hẳn cũng biết bản thân đã bị trúng độc chăng?"
Phó Trạc Mẫn nhìn qua Tiểu Hắc, có lẽ Mị Nguyệt gọi nó như vậy là vì toàn thân con thần thú này đều thuần một màu đen, nếu ném vào đống tro khẳng định tìm không ra, có điều đôi mắt sắc bén hệt diều hâu kia thật khiến người ta sinh lòng kiêng nể.
Phó Trạc Mẫn đưa mắt nhìn bầu trời tối thăm thẳm bên trên, giọng điệu đều đều không nghe ra hờn giận: "Ta chỉ là một phế vật, dù có nghi ngờ thì cũng thế nào? Giữ được cái mạng nhỏ này đã rất tốt rồi."
Mị Nguyệt chớp chớp mắt, nàng khom người bế Tiểu Hắc lên, khẽ vuốt ve nó: "Tiểu Hắc này, Phó tiểu thư sống không dễ dàng gì. Lần này ngươi ăn độc, nhớ phải làm nhanh gọn một chút, hạn chế đau đớn cho Phó tiểu thư nhé, có được không?"
Mị Nguyệt vừa dứt lời, Tiểu Hắc ấy vậy mà lại gật đầu một cái, đầu nhỏ còn thân thiết cọ cọ vào cằm Mị Nguyệt như đang làm nũng với nàng.
Phó Trạc Mẫn nhìn đến đây, cũng rõ mồn một tiểu cô nương này là một thuần thú sư, tuổi còn trẻ đã có thể ký khế ước với một con thần thú, xem ra là tiền đồ vô lượng.
Trên đại lục La Bách có quái thú, tà thú, linh thú và thần thú. Quái thú là loài thú hung hăng có tính tình bạo ác, tương truyền rằng đó là loài thú bị Thần nữ nguyền rủa vì sát nghiệp quá dày, do đó trải qua hàng trăm hàng nghìn năm, quái thú và con người vẫn luôn không đội trời chung.
Quái thú càn quét khắp nơi trên các đại lục lớn nhỏ, hiển nhiên người bình thường hay là lính đánh thuê có cấp bậc thấp cũng không có sức địch lại quái thú, chỉ có thể để tu luyện giả ra tay diệt trừ bọn chúng.