Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử!

Chương 8: Đều tại tai tinh



Chương 8: Đều tại tai tinh

Dù có o ép bản thân tu luyện, nhưng y đang gặp chướng ngại, căn bản là tu luyện khó thành. Giờ đi quanh phủ một chút cũng tốt, vừa có thể ngắm cảnh vừa xem xét viện của người khác tốt hơn y bao nhiêu lần, cũng có thể lấy đó làm động lực để phấn đấu.

Lúc đầu mới đến nơi đây, thân thể nát bét, còn chưa tới nửa cái mạng, hiển nhiên y không thể đi linh tung. Nay thân thể đã khôi phục rất nhiều, hơn nữa từ khi hoàn thành xong giai đoạn nhập môn, thân thể y liền trở nên thanh thoát, nhẹ nhàng vô cùng, nhanh nhẹn có thừa, có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.

Phó Trạc Mẫn đi một lúc quanh phủ, cảm thấy sự nguy nga chỉ có hơn chứ không hề kém trong phim ảnh. Đình viện mỗi mỗi đều được thiết kế vô cùng tinh xảo, hơn nữa còn không đồng nhau, quả thật khiến y phải mỏi mắt ngắm nhìn, so với những di tích lịch sử y từng đi tham quan ở đời trước, rõ ràng là chân thật và hoành tráng hơn gấp bội.

Lại không khỏi nghĩ đến tiểu viện hoang vu đến nỗi phân chim còn khó tìm ra được của mình, Phó Trạc Mẫn bất đắc dĩ đỡ trán, đúng là không so sánh sẽ không có thương đau, nhưng đường đời chông chênh, vẫn là cần phải so sánh mới có thể tiến bộ, y cần phải cố gắng rất nhiều.

Phó Trạc Mẫn mang theo tâm trạng cảm thán dạo quanh một phen, tiết trời bên ngoài cũng trầm dần do màn đêm buông xuống ngày càng sâu.

Bỗng, lúc này có một đoạn đối thoại thu hút sự chú ý của y.

"Phụ thân, người đừng trấn an con nữa, con đã nghĩ kỹ rồi, lần này con phải tự mình hạ thủ, tai tinh kia nhất định phải c·hết."



Ể, cái danh tai tinh này không phải là của y sao? Giọng nói này tựa hồ có chút quen thuộc, Phó Trạc Mẫn bắt đầu lục lọi trong ký ức.

Giọng nói nam nhân mềm mỏng, có phần bất đắc dĩ nhưng lại lộ ra sự kiên quyết vô cùng: "Tố nhi à, con đừng nóng nảy. Một năm trước, con chạy đến tiểu viện hoang vu kia lấy hết y phục cùng đồ dùng của nó, tổ mẫu lập tức giáo huấn con một trận, hơn nữa còn cấm cửa một thời gian. Việc đó nói lên điều gì chứ? Nghĩa là tổ mẫu của con, tuy không thương yêu, chăm sóc nó, nhưng lời cảnh báo kia của người cũng là thật, không một ai có thể động vào nó được, nếu không tổ mẫu con nhất định không buông tha!"

Phó Minh Tố nghe vậy, nội tâm càng trở nên bất nhẫn, ác độc khởi lên dồn dập như thủy triều, một tay đấm xuống bàn, âm thanh vỡ vụn liền vang lên.

Nàng ta là đại tiểu thư nhị phòng, tài hoa xuất chúng, tư chất có thể nói là tốt nhất trong đám hậu bối đời này của Phó tộc. Mười một tuổi nàng ta đã có thể bắt đầu tu luyện, mười hai tuổi hoàn thành giai đoạn nhập môn, năm nay mười lăm mà nàng ta sắp hoàn thành giai đoạn kinh chân, muốn tiến vào đột phá giai đoạn cuối cùng.

Tốc độ tu luyện như vậy, cả Phó tộc ai nấy đều phải ngưỡng mộ, ngay cả Cát sư đến phủ làm khách cũng phải khen ngợi nàng ta.

Nhưng chỉ vì kẻ phế vật Phó Trạc Mẫn kia nên vị trí đích trưởng nữ không thuộc về nàng ta, hỏi làm sao Phó Minh Tố có thể can tâm chứ?

Nàng ta và trưởng nam Hầu phủ có tình cảm với nhau, vốn dĩ đã hẹn ước trăm năm.



Năm nay nàng ta mười lăm tuổi vẫn chưa thú chánh phu, cũng là vì chờ đợi chàng ta. Nhưng chỉ vì thân phận, sính lễ của nàng ta mang đến lại bị Hầu phủ trả về, nỗi nhục này nàng ta không đời nào nhịn nổi, nghĩ đến bản thân sắp ôm được mỹ nam về nhà, nay bị Hầu phủ vả mặt không thương tiếc, thâm tâm Phó Minh Tố sắp điên cuồng đến nơi.

"Thì sao chứ? Một năm trước là con không suy xét kỹ càng, không để lời tổ mẫu trong mắt. Nay, lẽ nào con lại ngu ngốc để cho bà bắt gặp nữa ư? Hừ, mối hận này con tuyệt đối không thể nuốt trôi. Quân Quân là vị chánh phu con nhất định phải thú vào cửa cho bằng được, chỉ cần tai tinh đó c·hết đi, vị trí đích trưởng nữ sẽ thuộc về con, lúc đó Hầu phủ liền gả Quân Quân cho con."

Phó Trạc Mẫn kinh ngạc, hóa ra còn có chuyện như vậy xảy ra.

Lại nói, vốn dĩ lúc trước, dù nguyên thân phải ăn đồ ôi thiu sống qua ngày, nhưng y phục vẫn có vài bộ, đồ dùng sinh hoạt tối thiểu vẫn có. Nhưng một năm trước, Phó Minh Tố vì quá chán ghét nguyên thân, nên tạm thời đè xuống nỗi sợ với một tai tinh mà tiến vào tiểu viện, t·rấn l·ột hết đồ vật, đẩy nguyên thân vào tình cảnh cơ khổ vô y.

Nay, vì cầu thân không thành, Phó Minh Tố lại đổ hết trách nhiệm lên người y ư? Đúng là hỏng não rồi!

Chẳng lẽ nàng ta không biết, Hầu phủ kia tám chín phần là sợ cái danh tai tinh của y, cũng sợ nhóm cường giả trên đại lục cao cấp kia, chung quy là sợ Hầu phủ bị liên lụy nên mới không dám gả nam nhân nhà họ qua.

Liêu Đống thở dài, ông dịu dàng kéo tay nữ nhi: "Con ơi, chẳng lẽ con còn không rõ Hầu phủ kia đang e sợ điều gì sao? Đâu phải chỉ là một vị trí đích thứ, con hà tất gì phải vậy. Nếu để mẫu thân con nghe được, nhất định người sẽ răn dạy con đấy."



Phó Minh Tố nghiến răng ken két, từng lời căm hận nhả qua kẽ răng: "Tất cả đều là tại nó. Đều tại mẫu thân nó hại Phó tộc, nó cũng là một cái tai tinh nên sớm c·hết đi. Nên trách nhiệm của chuyện này mẫu tử nhà nó đều phải gánh!"

Phó Trạc Mẫn cười nhạt, thầm mắng một tiếng kẻ này có bệnh.

Tuy Phó Bạch Cơ mang họa đến cho Phó tộc là sự thật, nhưng khi xưa bà hào quang vạn trượng, há có buông lơi Phó tộc ngày nào đâu? Đã là người cùng tộc, có phúc cùng hưởng thì có nạn phải cùng gánh chịu. Cớ nào có phúc thì vui vẻ hưởng lấy, khi g·ặp n·ạn lại bỏ đá xuống giếng?

Hơn nữa, trong chuyện này, rõ ràng nguyên thân là người vô tội nhất. Khi ấy mới chỉ là đứa nhỏ còn quấn tã đã bị chụp cái danh tai tinh lên đầu. Nếu nguyên thân thật sự có số tai tinh, nhất định là đem Phó tộc - những kẻ ích kỷ, lòng lang dạ thú này khắc c·hết hết chẳng còn một mống. Nào đâu lại để họ sống nhởn nhơ, còn bản thân lại khốn khổ sống qua ngày như thế.

Phó Trạc Mẫn chỉ cảm thấy buồn cười đối với lòng người tanh tưởi. Đồng thời, y cũng dần hiểu ra, có lẽ nguyên thân kiên trì giữ được cái mạng nhỏ như vậy, đơn thuần là không muốn những kẻ luôn mong nàng c·hết được toại nguyện.

Ngươi muốn ta c·hết đúng không? Được, ta cứ sống cho ngươi xem đấy, coi ngươi làm gì được ta. Còn không tức c·hết kẻ khốn kiếp như ngươi.

Tai nghe hai phụ tử bên trong ôm ấp, an ủi nhau, Phó Trạc Mẫn lập tức rời đi, y không có hứng thú ngồi nghe họ diễn vở phụ tử tình thâm.

Có điều Phó Trạc Mẫn đi mãi cũng chưa trở về được tiểu viện, y gãi đầu, bình thường y không phải kẻ mù đường, có lẽ do bầu trời đêm nay không trăng không sao nên y mới không nhìn rõ đường chăng?

Phó Trạc Mẫn chép miệng, quan sát kỹ lưỡng lần nữa rồi mò đường trở về tiểu viện. Bỗng, lúc này khoang mũi y ngửi được một cỗ mùi hôi hám. Phó Trạc Mẫn cố nén khó chịu, định xoay người đi hướng khác, nào ngờ phía sau lại truyền đến tiếng nói, nghe qua dường như là hạ nhân đi tuần tra trong phủ vào ban đêm.

Phó Trạc Mẫn âm thầm thở dài một tiếng, đành nhấc chân đi nhanh về phía trước. Hiển nhiên là y càng di chuyển về phía trước thì mùi hương hôi hám đó càng nồng nặc, dần dần Phó Trạc Mẫn cũng xác định được cỗ mùi hôi hám này là gì, chính là thứ mùi của xú uế.