Xứng Hay Không Xứng!

Chương 47: Anh sẽ là người bước về phía em



Lăng Tiêu đưa cô đến khu vui chơi.

Đây là lần đầu tiên cô được đặt chân tới nơi này.

“Tối rồi mà nơi này vẫn mở sao? Thật đẹp quá đi!” Cô đưa mắt nhìn một vòng quanh nơi đây, những thứ lấp lánh mới lạ thu hết vào tầm mắt nhỏ bé, không kìm được mà cất giọng cảm thán nói.

“Tất nhiên rồi, trời càng tối thì nơi đây càng đẹp. Họ làm sao có thể bỏ lỡ khung giờ có thể kiếm được nhiều tiền nhất chứ?” Anh thầm nghĩ.

Lăng Tiêu lãnh đạm đứng một bên nhìn cô như nhìn một đứa trẻ nhỏ vừa phát hiện ra một thế giới mới, hứng thú tò mò nhìn hết từ chỗ này đến chỗ kia với đôi mắt long lanh chất chứa đầy những vì sao lấp lánh.

Anh an tĩnh đứng đấy, nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều, khoé môi bất giác cong lên. Lăng Tiêu nâng bước đến chỗ của cô, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Điềm Nhiên, giữ ấm cô bằng nhiệt độ của mình.

“Thích chứ?”

“Thích!” Giọng nói hớn hở của cô vang lên, mắt vẫn không rời khỏi những thứ lạ lẫm chỉ thấy ở trên tivi.

Những người xung quanh âm thầm liếc nhìn hai người, quá đáng hơn còn nhìn một cách đầy phán xét, tiếng xì xào bàn tán cũng vì vậy mà vang lên. Điềm Nhiên rất mẫn cảm! Dù đã rất cố gắng để thay đổi nhưng thói quen vẫn còn ăn sâu ở trong máu, muốn thay đổi ngay thì cũng chỉ còn cách là thay da đổi thịt mà thôi.

Cô được anh kéo đi nhưng tâm trí lại chú ý đến những lời nói của người xung quanh. Mỗi lời họ nói như từng nhát dao cứa vào tim cô, ít nhiều cũng tạo nên đau đớn.

“Wow! Kia là ai vậy? Thật đẹp quá đi!”

“Anh ấy cao quá, dáng người rất chuẩn, khuôn mặt cũng đẹp nữa. Chà! Nhìn cái khí chất kìa, trái tim thiếu nữ của tớ rung rinh rồi…”

“Đẹp quá! Xin cách thức liên lạc được không nhỉ?”

Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Lăng Tiêu. Đây là lần đầu cô đến đây, không ngờ lại đông đúc và gặp phải trường hợp như thế này. Dù biết anh có sức hút rất lớn với người khác nhưng cô không ngờ lại lớn đến thế. Nhìn những ánh mắt đang nhìn về anh kìa… thật lộ liễu!

Lòng cô có chút khó chịu khi người khác cứ đổ dồn ánh mắt vào anh và liên tục bàn tán về ngoại hình cũng như nhan sắc.

Quá quắt hơn khi còn có nhưng câu nói thì thầm đầy tế nhị vang lên.

“Cánh tay thật rắn chắc và gân guốc. Tay anh ấy cơ bắp như vậy thì múi bụng chắc cũng vậy nhỉ?”

“Ha ha ha… nếu tôi mà được làm bạn gái của anh ấy dù chỉ một ngày thôi thì ch.ết cũng mãn nguyện.”

“Ực, quyến rũ quá! Nếu được anh ấy đè xuống thì…”

Cô không muốn nghe thêm nữa!

Bước chân của Điềm Nhiên nhanh hơn, cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang nắm lấy tay mình, cất bước không xa ở phía trước. Từ biểu hiện tới hành động của anh đều bình thường, như thể anh chẳng nghe thấy và chẳng liên quan gì đến những lời bọn người kia nói.

Cô cứ vậy mà đi cùng anh, len lỏi qua đám người. Suốt chặng đường đi, Điềm Nhiên cứ bần thần để ý những lời ở xung quanh mãi. Đầu óc rối bời lại bỗng gặp chấn động. Khuôn mặt nhợt bé đâu cô cứ vậy mà đập mạnh vào sau lưng của anh, đau đến mức nước mắt gần như muốn tuôn rơi.

“Đau lắm sao?” Anh cũng rất bất ngờ khi thấy cô đụng vào mình, vội vàng quay lại, cuống quýt kiểm tra cô.

Trán và mũi có chút đau và hơi rát nhưng cũng không phải là quá đau đến không chịu nổi. Cô xoa xoa đầu mũi của mình, cất giọng ấm ức nói:

“Đột nhiên sao anh lại dừng vậy?”

Lời nói ra khiến cô có chút ân hận. Thật trẻ con quá đi! Cô chỉ vì vẩn vơ suy nghĩ không đâu, không cẩn thận đụng trúng anh vậy mà hiện giờ còn ở đây ăn vạ như oan ức lắm.

Điềm Nhiên e thẹn vội cúi gầm mặt xuống không dám nhìn anh. Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông nào đó vang lên từ trên đỉnh đầu của cô, một bàn tay to lớn ấm áp đặt trên đỉnh đầu của cô xoa nhẹ vài cái, giọng nói mắng yêu của Lăng Tiêu vang lên.

“Bảo bối à, em ngang ngược quá rồi! Lưng anh bị em đụng đến gãy rồi. Tối nay về phiền em bù đắp cho anh nhé?”

Giọng nói của anh rất nhỏ, chỉ đủ hai người nghe. Những người xung quanh dù đã rất cố gắng nhưng cũng chỉ thấy anh và cô cúi đầu sát gần vào nhau, hoàn toàn không nghe rõ được nội dung câu chuyện.

Anh chỉ tay về phía vòng đu quay lớn trước mặt, nói với cô:

“Em ngồi yên đây đợi anh nhé? Anh mua vé xong sẽ quay trở lại.”

Cứ vậy mà Điềm Nhiên thừ người, nhìn anh rời đi và đứng vào chỗ đợi mua vé. Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, nó làm đầu óc của cô căng cứng dần trở nên tỉnh táo, đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện những người gần đấy cũng đang như có như không liếc nhìn cô.

Những tiếng xì xào cứ vậy mà lọt vào tai Điềm Nhiên, họ nói to và rõ như thể muốn cho cô nghe thấy vậy.

“Kia là ai vậy? Đi chung với anh đẹp trai thì… không phải là mối quan hệ ‘đấy đấy’ chứ?”

“Không xứng! Nhìn cô ta tầm thường, một chút nổi bật cũng chẳng có. Làm sao có thể là mối quan hệ kia được chứ?”

“Hừ! Thân hình gầy gò phẳng lì, gu ăn mặc quê mùa, giá trị nhan sắc như vậy quả thật ở bên người đàn ông đẹp trai kia chẳng xứng chút nào.”

“Hừ! Loại đàn bà đấy có khi nào là dùng thân thể hay đại loại gì đấy để trao đổi một tối đi chơi không?”

“…”

Còn nhiều, nhiều lời mà họ nói nhưng cô lại chẳng thể nghe rõ nữa vì bên tai đã ù đi. Điềm Nhiên cắn chặt môi, tầm mắt rời xuống nhìn chân của mình.

Họ nói không sai, quả thật rất thấm!

Mặt cô cứng đơ, ý cười trong mắt vụt tắt, sự háo hức cũng theo đấy mà bay biến.

Điềm Nhiên cúi thấp đầu, cố gắng che giấu biểu hiện thống khổ xấu xí của mình. Ở bên Lăng Tiêu khá lâu, sống dưới sự bảo bọc của anh khiến cô dần quên mất hiện thực tàn nhẫn của cuộc sống, quên mất bản thân mình ở đâu.

Không chỉ họ mà ngay cả cô cũng cảm thấy khó tin khi một người hoàn hảo như Lăng Tiêu lại đem lòng yêu một người đầy khuyết điểm như cô. Bọn họ nói như vậy còn chưa đủ. Cô đã vậy còn có vết nhơ, còn từng có một đời chồng nữa. Khoảng cách giữa anh vốn đã xa nay lại càng thêm xa.

Nhưng…

Dù biết là vậy nhưng làm sao đây?

Cô nghĩ mình đã yêu anh, đã mê đắm trong sóng tình mà anh mang lại mất rồi.

Cô nghĩ mình nên chạy về phía anh… ở bên anh sẽ an toàn hơn, nơi đây chỉ toàn những người thích săm soi mà thôi.

Toàn thân cô động đậy, chuẩn bị đứng lên thì bỗng trước mắt cô lại xuất hiện khuôn mặt tươi cười bừng sáng như ánh mặt trời của Lăng Tiêu.

“Lăng… Lăng Tiêu…” Cô gọi anh.

Có lẽ cô sẽ chẳng nhận ra, một lời vang lên có biết bao nhiêu ấm ức mặc bản thân đã cố che giấu. Con ngươi anh sẫm lại, thâm sâu mà khó dò. Thần sắc biến đổi trở nên lạnh lẽo nhưng chỉ nháy mắt một cái liền biến mất, trở về dáng vẻ ôn hoà vốn có khi ở cạnh cô.

Anh mím môi, không nói lời nào mà chỉ đưa tay về trước, bịt chặt lấy hai bên tai của cô.

Anh hơi cúi người về trước trong khi Điềm Nhiên vẫn còn đang ngồi. Khoảng cách bỗng được thu hẹp một cách bất ngờ, hơi thở ấm nóng của anh phả vào vành tai khiến Điềm Nhiên sinh ra cảm giác muốn né tránh.

“Em không cần phải bước đến vì chính anh sẽ là người bước về phía em.”

Điềm Nhiên: “…”

Anh… hình như hiểu được suy nghĩ trong đầu của cô…

Vì sao có thể nói đúng mớ suy tư còn bâng khuâng trong đầu cô như vậy?

“Xin lỗi đã để em một mình…”

“Ưm…”

Sau đấy, anh hôn lên môi cô trước ánh mắt dò xét của biết bao người ở đây. Nụ hôn không mang theo dục vọng mà nó chỉ đơn thuần là một lời hứa hẹn, một lời khẳng định cũng như là một lời tuyên bố đanh thép cho những người có ý xấu nhằm đến cô.

Hơi thở của anh phả vào bên má của cô, chiếc lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng mơn trớn từng ngóc ngách trong khoang miệng của Điềm Nhiên rồi nhanh chóng rời đi.

Cô… không có cảm giác muốn né tránh nữa!

Ngay khi anh vừa rời đi, bàn tay cô từ lúc nào đã đặt trên vai, sau gáy của anh. Chẳng biết can đảm từ đâu ập đến khiến cô bạo gan hơn hẳn, kéo Lăng Tiêu lại và hôn anh.

Lăng Tiêu thoáng bất ngờ nhưng nhanh chóng phối hợp theo cô, trong lòng vui sướng đầy thỏa mãn. Anh để mặc cô làm nhưng gì mình muốn, hưởng thụ cảm giác kích thích trước hành động non nớt của cô mang lại.

“Nhiên Nhiên à, chúng ta chơi vòng quay nhé?”

“…”

Đôi mắt đang mơ màng trợn to đầy bất ngờ trước ý cười trầm thấp của Lăng Tiêu.

Ánh mắt anh nhìn cô như muốn nói: Nhiên Nhiên à, em thật là mạnh bạo quá đi!

Cô… cô biến thái tới mức ôm chặt lấy anh và hôn, quên mất luôn việc đây là nơi đông người và hai người còn phải lên vòng quay siêu lớn ở kia.



Cô và anh chơi vui vẻ đến lúc thấm mệt thì mới thôi.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cả hai luôn đi sát bên nhau, không ngại thể hiện tình cảm với đối phương.

“Em uống gì?”

Đứng trước một quầy bán đồ uống, anh quay qua hỏi cô.

Điềm Nhiên nhìn một lượt từ trên xuống dưới, toàn mấy cái tên lạ lẫm mà cô chẳng hiểu nổi. Cuối cùng, Điềm Nhiên chọn cho mình một cây kem ốc quế nhiều vị còn Lăng Tiêu chọn cho mình một ly cà phê đá ít đường.

Điềm Nhiên dường như đắm chìm bởi cây kem trong tay mình. Cô thích thú ngắm nhìn, vừa luyến tiếc vừa cẩn thận ăn từng chút một đến mức Lăng Tiêu còn cảm thấy ghen tị khi cô còn để ý cây kem kia còn nhiều hơn là để ý anh.

Anh đi ngay phía sau cô, trong đầu âm thầm suy tính trò xấu để trêu ghẹo cô.

“Nhiên Nhiên này?”

Điềm Nhiên ngậm một miệng kem trong miệng, hớt hải quay lại đáp một cách hời hợt. “Dạ?”

Lăng Tiêu: “…” Xấu tính thật đấy, cô vậy mà không để ý tới anh!

Chỉ là một cây kem thôi mà cô quý đến thế sao? Vậy vì sao không yêu quý luôn cả người mua đi?

Thật bực mình quá đi, anh phải tự đòi lại công đạo cho mình thôi.

Anh đi nhanh hơn, bước đi sánh vai cùng cô, cất giọng ngọt ngào dễ nghe, ý đồ dụ dỗ Điềm Nhiên nhỏ bé rất rõ ràng.

“Cà phê đắng quá, cho anh cắn một miếng được không?”