Võ Tuấn Triết thò qua hỏi nhỏ, “Tớ bảo đàn em quay lại rồi, cậu có muốn xem không?”
Tôn Ngữ Đàm lắc đầu.
Võ Tuấn Triết nhếch mép, “Sao lần này cậu lại tận tâm thế?”
Tôn Ngữ Đàm lấy tấm vé buổi hòa nhạc từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt cậu ta, “Có qua có lại,
hiểu chưa?”
Võ Tuấn Triết dán mắt nhìn, hai mắt phát sáng, “Lý Minh Y cho cậu?” “Ừ.
Cậu ấy nói mình thừa một
vé.” Sau đó dùng tấm vé này dụ cô lên đài biểu diễn.
“Uầy, lãi thế.”
“Đừng ghen tị.” Tôn Ngữ Đàm từ từ bỏ vé vào túi, “Cậu thừa biết Lý Minh Y, vì kịch bản của mình,
cậu ấy sẽ không từ thủ đoạn.”
“Thế sao không tìm tớ?”
“Cậu có tóc không?” Tôn Ngữ Đàm hất tóc, “Còn lâu mới đến lượt cậu.” “Cậu xem tớ có tán được Lý
Minh Y không?”
Tôn Ngữ Đàm khiếp sợ, “Thật? Cậu thích cậu ấy?” “Cậu viết thư tình giúp tớ đi.”
“…” Tôn Ngữ Đàm, “Tớ đâu có nợ cậu? Không viết.” “Hỡi thiếu nữ xinh đẹp tốt bụng vô địch vũ trụ…”
“Điếc rồi.”
…
Trần Duệ cau mày, kiềm chế không nhìn hai cái đầu đang thì thầm trước mặt, nhưng Võ Tuấn Triết đúng
là rảnh rỗi thèm đòn, đang xem biểu diễn lại ngứa tay nghịch túm đuôi ngựa của Tôn Ngữ Đàm, cuốn
lọn tóc vào ngón tay rồi buông ra, càng làm càng nghiện.
Trần Duệ mím chặt môi, anh hoài nghi mấy
thầy cô cấm yêu sớm trong trường bị mù rồi, hành động trắng trợn vô đạo đức như vầy, mọi người
không ai thấy sao?
Còn Tôn Ngữ Đàm là cọc gỗ à? Sao để yên cho người ta nghịch tóc? Chẳng phản ứng gì?
Chờ đến khi Tôn Ngữ Đàm phản ứng, mặt Trần Duệ đã đen sì.
Cô hất tay Võ Tuấn Triết ra, Võ Tuấn Triết lại đổi góc khác, cô lại hất tiếp, cậu ta lại đổi góc,
hai người cứ kì kèo mãi.
Trần Duệ siết chặt tay, không thể nhịn được nữa, anh lạnh lùng nói: “Đằng
trước có thể ngồi yên được không?”
Tôn Ngữ Đàm không quay lại, Võ Tuấn Triết liếc anh một cái, nói xin lỗi.
Hai người cuối cùng cũng dừng lại, nhưng tâm trạng của Trần Duệ đã vô cùng tồi tệ.
Anh nghĩ mình bị
sét đánh rồi, lúc nãy lại ghen tuông bắt chuyện với hai người họ.
Vào buổi trưa nào đó, Viên Trạch Kỳ bỗng gửi cho anh một bức ảnh.
Trong ảnh là hai cô gái ngồi đối
diện nhau, trên bàn chất đầy vở bài tập và gà rán, Tôn Ngữ Đàm mặc áo hoodie màu be, buộc tóc đuôi
ngựa, cúi đầu cắn ống hút, vì là góc nghiêng nên có thể thấy rõ hàng mi cong dài, trông rất ngoan
ngoãn, trong khoảnh khắc tim Trần Duệ như ngừng đập, tưởng bị cậu bạn nhìn thấu.
Nhưng sao có thể?
Anh gửi dấu chấm hỏi qua.
Viên Trạch Kỳ: Một trong hai cô nàng đang viết thư tình cho cậu, đoán xem là ai?
Trần Duệ liếc nhìn cô gái ngồi đối diện Tôn Ngữ Đàm, là bạn thân của cô.
Anh chẳng mong chờ gì,
nhắn lại: Rỗi hơi.
Viên Trạch Kỳ: Đoán đúng sẽ tặng cậu quà.
Trần Duệ: Áo xanh.
Viên Trạch Kỳ: Hahahahahaha, sai rồi! Áo be nhé.
Nhưng không sao, cậu mất quà những sắp nhận được
một lá thư đầy tình yêu.
Nhớ chụp cho tớ xem đấy, tớ muốn xem hai nàng viết kiệt tác gì mà mân mê
hết nửa ngày.
Trần Duệ nghĩ mình điên rồi, lại tin chuyện nhảm nhí của Viên Trạch Kỳ, mấy ngày nay còn nghĩ đến
chuyện này rồi tim đập chân run.
Anh có một cảm giác trôi nổi không rõ ràng, cho đến khi Canh Quả cầm bức thư tình chặn anh trên
hành lang vắng người.
Anh nghĩ cô không dám đối mặt với anh, nên nhờ bạn đưa hộ.
Nhưng mặt cô gái đối diện lại đỏ ửng,
ngại ngùng rụt rè, chẳng giống đưa hộ chút nào.
Dự cảm xấu dâng lên trong lòng, anh mở phong thư để
xác nhận, nhìn thấy chữ ký thì như người bị tát tỉnh.
Anh cười khẩy, trước mặt cô gái, anh vò nát bức thư và ném nó vào thùng rác.
Thật ra bình thường gặp chuyện tỏ tình, anh sẽ không làm quá như vậy, không, nếu là quá khứ, anh
còn chẳng thèm dừng lại nhận thư ấy.
Giờ anh cố tình làm xấu mặt người ta, chỉ vì tức quá, giận cá
chém thớt thôi.
Canh Quả đầy mất mát nhìn thùng rác, thì thầm nói “Xin lỗi”.
Mặt cô ấy tái nhợt chạy đi, giơ tay
lau nước mắt trên má.
Trần Duệ đứng đó, thấy cô ấy bỏ đi mới dần bình tĩnh lại, anh cười nhạo bản thân, tức giận và bối
rối chỉ tăng không có giảm, không biết đầu óc mình bị gì nữa.
Viên Trạch Kỳ không sợ chết còn dám mò đến hỏi, Trần Duệ lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu tiếc quà thì
cứ việc nói thẳng, cần gì nói dối?”
Viên Trạch Kỳ sững sờ, hiểu ý xong thì giơ tay thề: “Tớ không nói dối, áo be viết thật mà.
Áo xanh
viết mãi không được nên nhờ bạn giúp, người viết thư với người tỏ tình khác nhau nên tớ mới thấy
thú vị chứ, thế thư đâu?” Trần Duệ dừng bút, “Vứt rồi.”
Mùa đông năm ấy, Tôn gia gặp một chuyện không lớn không nhỏ.
Ông nội của Tôn Ngữ Đàm bị ngã trên
sân thượng phơi quần áo, gẫy xương đòn với xương ức, Tô Nam và Tôn Bình vội về quê, nhưng không dám
nói cho Tôn Ngữ Đàm đang bận học, chỉ bảo trong nhà có việc cần giải quyết.
Cũng ma sân thượng chỉ cao hơn hai mét, bình thường sức khỏe ông nội cũng tốt, tịnh dưỡng một thời
gian đã được xuất viện.
Sau khi Tô Nam về Hải thành, bà mới kể chuyện ông nội cho Tôn Ngữ Đàm, bà sợ con gái sẽ giận mình,
lo lắng nắm tay cô, Tôn Ngữ Đàm lại mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm, “May quá, thật ra con cũng lờ mờ
đoán được.
Bố mẹ chẳng giỏi diễn gì cả, vả lại chuyện nhỏ gì mà cả hai người cùng phải về chứ? Dọa
con sợ gần chết.”
Mắt Tô Nam đỏ hoe, “Con ngốc thế, đừng nghĩ nhiều vậy.”
“Con biết rồi, nên bố mẹ đừng gạt con nữa nhé.” Tôn Ngữ Đàm vờ oán giận.
Bố mẹ không nói vì sợ cô
lo lắng, từ bé cô đã là cục cưng của bố mẹ, nhiều điều cô có thể hiểu được, nên cô cũng không hỏi
nhiều để bố mẹ yên tâm.
Giờ mưa gió đã qua, tự nhiên có thể bộc bạch tâm sự.
Không biết Trần gia biết chuyện này bằng cách nào, Trần Khai Sinh cố tình bay về Thiệu thành.
Sau khi trở lại Hải thành, Trần Khai Sinh đã mắng Tôn Bình một trận té tát.
Hóa ra sân thượng chỗ ông nội ngã là do Tôn Bình xây sửa, bình thường để là nhà kho, không ai ở, mẹ
dẫn ông nội lên đó phơi nắng mấy lần, cũng từng đề nghị nên lắp thêm lan can bảo hộ, nhưng ông nội
bảo không cần, vì nhà còn tính xây lên nữa, giờ xây lan can thì sau này lại phải phá, rất tốn công.
Tôn Bình cũng cảm thấy độ cao này khá an toàn, nên không suy nghĩ nhiều.
Kết quả là xảy ra tai nạn.
Lúc nghe tin Tôn Bình vô cùng hoang mang lo sợ, trên đường về không biết bao lần tự trách sự cẩu
thả của mình.
Khi thấy bố suy yếu nằm trên giường bệnh, ông càng áy náy hối hận, giờ mất bò mới lo
làm chuồng, gọi thợ đến xây thêm lan can.
Trần Khai Sinh mắng chửi tầm nhìn của Tôn Bình thiển cận, lười biếng không biết nghĩ, nhà có người
già nhưng không lo nghĩ chu toàn, còn ôm tâm lý may mắn, là đồ con bất hiếu.
Mặt ông sầm sì, mắng rất khó nghe.
Tôn Bình cúi đầu, càng nghe càng xấu hổ.
Ông không thấy Trần Khai Sinh quá đáng, chuyện lần này đúng là lỗi do ông.
Chỉ là những người khác trên bàn không nghĩ vậy.
Tô Nam ngồi cạnh Tôn Bình, khuôn mặt cứng đờ, trong lòng bà không thoải mái lắm, một vì Trần Khai
Sinh quá hung hăng, hai vì ông ấy vuốt mặt không nể mũi, trên bàn ăn vẫn còn con trẻ, sao không thể
lên phòng nói riêng?
Hai đứa trẻ đương tuổi lớn, một đứa mặt vô cảm, đứa còn lại rũ mắt, chọc đũa vào bát cơm.
Đối mặt với cơn giận của bố mình, Trần Duệ luôn tỏ thái độ phớt lờ, bất kể cơn giận ấy đang trút về
phía anh hay người khác.
Nhà Tôn Ngữ Đàm vốn hiền lành, nào gặp trường hợp như này bao giờ, cô không ngờ Trần Khai Sinh giận
lên lại hung dữ như vậy, mẹ Tô Nam siết chặt tay cô, bố càng xấu hổ cúi gằm mặt.
Trần Duệ thì chẳng
buồn quan tâm, anh đã quá quen cái thói ra vẻ như sếp lớn của bố mình rồi.
Tôn Ngữ Đàm thở dài trong bầu không khí như bị ngàn núi đè vai.
Lần đầu tiên cô cảm thấy quá nhàm chán, lại nhủ thầm, đáng lẽ lúc đầu mình không nên tới Hải thành..