“Anh không sợ người khác cản bước, chỉ sợ chính mình bỏ cuộc.” - trích “Quật cường” của Ngũ Nguyệt Thiên.
*
Đó là năm 2009.
Buổi sáng cuối tháng Tám, mưa tạnh gió ngừng, trong không khí ẩm ướt xen lẫn hương hoa tươi mát.
Giang Nguyên khập khiễng nhảy qua hai vũng nước nông, đeo ba lô đi đến văn phòng giáo viên tổ Ngữ văn lớp Mười hai ở tầng hai tòa nhà giáo viên.
Ngày thứ Hai khai giảng, văn phòng hơi ồn ào. Giang Văn Tú cầm ly nước, đang định đi rót nước uống thì thoáng nhìn thấy một học sinh nữ đang đứng trước cửa văn phòng với vẻ mặt do dự, như thể không biết có nên hô báo cáo hay không.
“Cháu ở bên ngoài đợi một lát.”
Cô ta nghiêm mặt nói, cũng không còn tâm trạng để uống nước nữa mà đặt ly nước xuống rồi đi ra ngoài cửa.
“Cô út.”
Giang Nguyên mím môi khẽ gọi.
“Chúng ta đi thôi, để cô dẫn cháu đến phòng học.”
“Cảm ơn cô út.”
Dứt lời, hai người một trước một sau cùng đi xuống lầu.
Dọc đường đi cả hai đều im lặng, đi đến bên ngoài lớp 12/7. Giang Văn Tú nhíu mày nói: “Vì chuyện của cháu mà cô phải nhờ vả quan hệ, nếu cháu đã đến đây rồi thì nên ở lại đi, lần này hãy chăm chỉ học hành, thu hồi mấy suy nghĩ không đàng hoàng kia lại, đừng khiến cô mất mặt.”
“Cháu biết rồi, cô út.”
“Nếu cháu được một nửa của Thần Hi thì cô đã bớt lo rồi.”
Giang Văn Tú nghiêng đầu liếc nhìn cô rồi thở dài phiền muộn.
Từ nhỏ gia cảnh của cô ta đã nghèo khổ đói rét, cũng may nhờ có vẻ ngoài thanh tú lại biết vươn lên, nên sau khi tốt nghiệp cô ta đã vào trường Trung học số 9, trở thành giáo viên. Trường Trung học số 9 là trường chuyên tư nhân đứng đầu thành phố An, với số lượng giáo viên đông đảo, môi trường thuận lợi. Học sinh có thể vào đây học nếu không có thành tích hàng đầu để làm cho trường vẻ vang thì cũng là người có gia cảnh cao hơn người khác một bậc.
Nói tóm lại, không có ai giống như Giang Nguyên, cả gia cảnh và thành tích đều bình thường và kém xa em gái Giang Thần Hi. Năm ngoái, khi nhờ vả cho Giang Thần Hi vào, tâm trạng của cô ta rất sảng khoái, còn bây giờ khi nhờ vả cho đứa cháu này vào, cô ta đã bắt đầu buồn bực từ mấy hôm trước.
Anh cả thật sự đã bị quỷ ám, lại đi quan tâm một đứa con ghẻ như thế...
“Cô Giang.”
Bên tai vang lên giọng nam trong trẻo cắt ngang suy nghĩ lung tung của Giang Văn Tú. Cô ta ngước mắt lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi vừa mới đi ra từ trong lớp học, sắc mặt bỗng sáng bừng, cười nói:
“Đây chính là Giang Nguyên - con của họ hàng mà lúc trước tôi đã nói...”
Dứt lời, cô ta vội nghiêng đầu nhắc nhở: “Đây là thầy chủ nhiệm Âu Dương.”
“Chào thầy ạ!”
Giang Nguyên ngước mắt lên, lễ phép chào hỏi.
Âu Dương Dục khẽ gật đầu, mỉm cười, rồi thu hồi tầm mắt, trò chuyện với Giang Văn Tú.
Hình như họ Âu Dương này rất hiếm...
Thoạt nhìn người đàn ông này rất trẻ trung, tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Thành phố An vừa mới vào thu, anh ta mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, trông rất cao ráo sạch sẽ. Mỗi cử chỉ đều toát lên khí chất ung dung nhàn nhã, khác với giáo viên trung học dính đầy bụi phấn, ngược lại cực kỳ giống tinh anh mới nổi trong giới tài chính.
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, Giang Nguyên đã dời mắt đi, cô bị tia sáng cắt ngang ở chân trời thu hút nên hơi ngẩng đầu nhìn qua đó.
“Ế, người đẹp kìa!”
Cách cửa sổ thủy tinh, trong phòng học bỗng trở nên ồn ào.
“Đây là học sinh mới chuyển đến à?”
“Tất nhiên rồi, bằng không cậu ấy đứng ở đó làm gì.”
“Cậu ấy là người thân của cô Giang à?”
Giang Văn Tú là cô giáo dạy Ngữ văn lớp bọn họ, lúc này cô ta đang đứng nói chuyện với thầy Âu Dương đã chứng minh tất cả.
“Ai quan tâm đến chuyện đó cơ chứ?”
Chử Hướng Đông đang ngồi ở hàng cuối tổ hai đẩy học sinh nam đang cúi đầu chơi game ở bên cạnh, cười nói một cách quái gở: “Anh Xuyên nhìn xem, đây chính là mẫu người mà mày thích đó.”
“Phụt...”
“Ha ha ha!”
Vừa dứt lời, đám học sinh nam ngồi ở hàng sau liền cười nghiêng ngả, còn học sinh nữ nghe thấy câu này thì hai má đỏ bừng lên.
Nói đến nguyên nhân thì cũng xuất phát từ chuyện hôm qua.
Sáng qua trong tiết tự học, một nữ sinh nghệ thuật cực kỳ xinh đẹp bên ban xã hội chạy đến tỏ tình với lớp trưởng của bọn họ. Ai dè người ta vừa nói ra một tràng, người này chỉ ngước mắt lên nhìn thoáng qua, tùy ý quan sát xong thì nói một câu: “Xin lỗi, cậu không phải là gu của tôi.”
Nữ sinh kia cũng khá nổi tiếng trong trường, sau một hồi ngẩn người thì mạnh miệng nói: “Cậu thích mẫu người như thế nào, tôi có thể thay đổi.”
“Người nở nang.”
“Ha ha ha!”
Nhớ lại sắc mặt u ám của nữ sinh xinh đẹp bên lớp văn đó, Chử Hướng Đông liền cười đến mức không thấy đất nước đâu nữa.
Sự thẳng thắn này của anh Xuyên có thể khiến cậu ta cười đến mấy năm...
Bên cạnh có mấy người cười nghiêng ngả, Lục Xuyên đang cúi đầu chơi game bị chọc đến mức hơi phát cáu nên quăng điện thoại vào hộc bàn rồi nhấc chân đạp vào chân ghế của Chử Hướng Đông, nhướn mày mắng: “Con mẹ nó, mày có thôi đi không hả?”
“Tao đang nghiêm túc xem xét theo tiêu chuẩn của mày mà...”
Chử Hướng Đông vịn ghế, một tay chống xuống bàn kìm nén nụ cười xấu xa.
Vì bạn cùng bàn đã được chuyển đến lớp chuyên nên Khương Nguyên đang ngồi một mình ở hàng trước bọn họ cũng quay đầu lại cười nói: “Nếu đây thật sự là bạn học mới, vậy thì lớp 12/7 náo nhiệt quá.”
Khối mười hai của bọn họ gồm có mười sáu lớp ban tự nhiên, phân chia vô cùng hà khắc. Lớp 12/1 và 12/2 là lớp hàng đầu, lớp 12/3 đến 12/6 là lớp chuyên, từ lớp 12/9 trở xuống là lớp bình thường. Còn lớp 12/7 của bọn họ và 12/8 ở kế bên là đặc biệt nhất, gọi cho hay là: Lớp sắp chuyên.
Nói trắng ra là, quan hệ của lớp này khá phức tạp, lãnh đạo nhà trường đều không dám đắc tội với mấy học sinh ở lớp này. Nhưng cũng không thể đưa vào lớp chuyên để gây ảnh hưởng thành tích của lớp, lại càng không thể đưa vào lớp thường khiến phụ huynh bị mất mặt, nên mới lập ra một lớp xen giữa hai bên.
Học sinh trung học trẻ tuổi nóng tính khó tránh khỏi việc sẽ chơi theo nhóm. Đa số học sinh nam lớp 12/7 đều nghe theo mệnh lệnh của Lục Xuyên. Còn học sinh nữ thì chia thành hai phe rất rõ ràng: Một phe thì chăm học, do lớp phó học tập Mộc Hi Vi đứng đầu, phe còn lại thì thích chơi do lớp phó tuyên truyền Giang Chung Linh đứng đầu. Mà người phía sau lại rất thích Lục Xuyên.
Nghe Khương Nguyên nói câu này, Giang Chung Linh vô thức quay đầu lại nhìn Lục Xuyên, nhưng lại phát hiện người trong lòng đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Nguyên mười tám tuổi có gương mặt xinh đẹp, đa tình. Dưới ánh nắng yếu ớt sau cơn mưa, gương mặt trắng nõn đó như bao phủ một lớp sương mù, che lụa mỏng, nên không thể nào nhìn thấy rõ, nhưng lại có nét quyến rũ trời sinh khiến tim của người khác ngứa ngáy, giống như hải đường tháng Năm, tường vi tháng Chín, bông hoa nở rộ, tỏa ra cảm giác rực rỡ lụn bại.
An Thành cuối tháng Tám là thời tiết đẹp nhất trong năm, sau cơn mưa phùn là thời tiết cuối thu mát mẻ, sắc trời sáng sủa.
Cô gái đang đứng ngoài cửa sổ, hơi ngửa đầu nhìn bầu trời xa xăm, đường cong phần cổ xinh đẹp kéo dài đến xương quai xanh rồi ẩn vào sâu trong chiếc áo phông cổ tròn. Chiếc áo phông trắng ngắn tay bảo thủ giấu đi thân hình lả lướt của cô, đằng sau vẻ ngây ngô lại toát lên nét quyến rũ phong tình.
Sau một hồi ngắm nhìn, sắc mặt của Giang Chung Linh ngày càng khó coi, vô thức cắn chặt môi dưới.
Giang Nguyên đi theo Âu Dương Dục bước vào lớp.
“Im lặng!”
Mặc dù Âu Dương Dục vẫn còn trẻ tuổi nhưng lại có uy tín trong lớp 12/7. Anh ta nhíu mày nói hai chữ rồi sải bước đi lên bục giảng, giọng nói trầm thấp: “Mọi người hãy chào đón bạn học mới đi.”
“Bốp bốp bốp...”
Trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay phụ họa.
Âu Dương Dục đi qua bên cạnh một bước, nhường lại vị trí trung tâm bục giảng cho Giang Nguyên, mỉm cười nói: “Em hãy tự giới thiệu bản thân trước đi.”
“Chào mọi người, mình tên là Giang Nguyên...”
“Hả?”
“Giang Nguyên nào vậy, trong lớp bọn tớ có Khương Nguyên này.”
Tên có cách đọc giống nhau đã gây nên sự bàn tán, không khí vừa mới yên tĩnh lại trở nên ầm ĩ.
Nhìn thấy cô gái trên bục giảng, Chử Hướng Đông nhất thời trợn tròn mắt, nói “Đệch” rồi nói nhỏ với người bên cạnh: “Tao đã nói là nhìn quen lắm, anh Xuyên, mày vẫn còn nhớ chứ? Đây chính là tội phạm vị thành niên mà chúng ta đã gặp hồi trước...”
Vẻ mặt của Lục Xuyên lười biếng, duỗi thẳng đôi chân dài, lưng tựa vào vách tường, đang cúi đầu chỉnh dây tai nghe, nghe cậu ta nói thế thì tùy ý ngước mắt lên nhìn. Trong đầu anh hiện lên cảnh tượng hôm đó: Anh và Chử Hướng Đông chạy xe qua trung tâm giáo dục trẻ vị thành niên đường Kiến An. Dưới ánh mặt trời chói chang, cô gái đó được người khác dẫn ra ngoài, một tay che trước trán ngửa mặt lên nhìn bầu trời.
Anh thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt lơ đễnh, không đáp lại cậu ta.
Chỉ thấy nữ sinh đang đứng trên bục giảng bình tĩnh giải thích tên của mình: “Giang có nghĩa là sông hồ, còn Nguyên là tên sông Nguyên, bắt nguồn từ núi Vân Vụ ở Quý Châu, rồi chảy qua Hồ Nam, đổ vào hồ Động Đình. Mình được sinh ra ở gần đó.”
“Ồ!”
Nam sinh hét lên vốn chỉ muốn ầm ĩ, nhưng bây giờ nghe thấy lời giải thích đàng hoàng, rồi lại nhìn người lên tiếng thì không khỏi đỏ mặt.
Giang Nguyên cụp mắt, chỉ thấy thầy chủ nhiệm đang đứng bên cạnh khẽ cười, rồi nói: “Được rồi, em cứ ngồi ở hàng sau tổ hai trước đi, rồi mấy hôm nữa sẽ xếp chỗ lại.”
“Ồ...”
“Ha ha!”
Giang Nguyên gật đầu trong tiếng cười ồ khó hiểu.
Cô ngước mắt lên nhìn chỗ ngồi, nhưng vẻ mặt lại hơi cứng đờ.
Cô nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, ngón tay nắm chặt quai balo, băng qua lối đi, đi tới chỗ ngồi ở hàng áp chót tổ hai.
Thấy cô đến gần, Chử Hướng Đông khẽ chậc một tiếng, rồi nói với người bên trong: “Đúng là cậu ấy rồi, hình như cậu ấy vẫn còn nhớ tao...”
Trước đó hai người đã từng gặp mặt, vì thấy con gái nhà người ta xinh đẹp nên cậu ta đã huýt sáo.