Mộc Hi Vi dẫn Giang Nguyên đi nhận sách và đồng phục rồi hai người lại quay về phòng học.
Hai người ngồi trong phòng học được hai ba phút thì chuông tan học vang lên. Sau khi tiếng chuông vang lên, rất nhiều học sinh ồ ạt chạy ra ngoài. Áp lực nên có ở học sinh lớp Mười hai sắp tốt nghiệp chẳng hề hiện rõ trên người học sinh lớp 12/7.
Giang Nguyên đang sắp xếp lại tập sách, đúng lúc nghe thấy ở bên phải đằng sau truyền đến một giọng nói nũng nịu dò hỏi: “Lục Xuyên, trưa nay chúng ta sẽ ăn gì?”
Người hỏi chính là Giang Chung Linh mà Mộc Hi Vi đã nhắc đến trước đó.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhạt cổ sen viền ren, đang chống một tay lên thành bàn hỏi, giọng nói ngọt ngào lấy lòng, không hề ngang ngược hống hách. Nhưng người được hỏi lại vô cùng thờ ơ, chỉ lo cúi đầu bấm điện thoại rồi thốt ra ba chữ: “Sao cũng được.”
Bên cạnh anh, Chử Hướng Đông đang nén cười, hiếm khi không xen vào trêu chọc cười.
Cậu ta và Lục Xuyên đã quen biết từ khi còn nhỏ nên chẳng hề kiêng kỵ gì. Sau khi vào trường Trung học số 9, cả hai đã quen Giang Chung Dục, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt. Giang Chung Linh là em gái của Giang Chung Dục, vì có anh trai nên cô ta thường xuyên đi ăn cùng bọn họ, hơn nữa còn cực kỳ thích bám lấy Lục Xuyên. Con người anh Xuyên rất lăng nhăng, nhưng lại có chừng mực, không đến nỗi đi trêu ghẹo em gái của anh em mình. Có lẽ Giang Chung Linh cũng cảm nhận được, sợ mình bị từ chối sẽ mất mặt nên cũng chưa từng tỏ tình một cách công khai.
Vì nể mặt anh trai cô ta nên Chử Hướng Đông cũng chưa từng trêu ghẹo cô ta.
Dù là vậy, trên mặt của Giang Chung Linh cũng không gắng gượng được nữa, cô ta đang định nói gì đó thì nghe thấy mấy nữ sinh đang xì xào bàn tán ở đằng sau.
“Đẹp trai quá!”
“Không hổ danh là một trong hai hot boy của trường.”
“Tớ nghe nói cậu ấy từng học phát thanh viên.”
“Với giọng nói của cậu ấy, nếu không đi học phát thanh viên thì mới thật đáng tiếc ấy chứ?”
Giang Chung Linh không cần quay đầu lại cũng biết người đã gây ra náo loạn là ai.
Các nữ sinh đều hơi kích động, tất nhiên Giang Nguyên vừa mới đứng dậy cũng chú ý tới nên vô thức ngẩng đầu lên, vẻ mặt không khỏi sửng sốt.
Nam sinh bước vào lớp có dáng người cao ráo, khí chất bất phàm, mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, trông rất sáng sủa bảnh bao. Nhưng cậu ta nổi tiếng là người lạnh lùng, vì thế mặc dù cậu ta vừa xuất hiện đã gây ra tiếng bàn tán, nhưng không có nữ sinh nào dám chủ động bắt chuyện.
Lúc Giang Nguyên đối mặt với cậu ta thì vô thức cúi đầu.
Nhưng nam sinh lại nhận ra cô, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, rồi hỏi bằng giọng nói vô cùng dễ nghe kia: “Cậu đã đọc xong chưa?”
“Vẫn còn một nửa nữa.”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“Rất hay.”
Giang Chung Dục liếc nhìn cô không nói gì nữa.
Cậu ta đưa mắt nhìn cô ra khỏi lớp học, nhưng Giang Chung Linh lại tỏ vẻ bất mãn, nghi ngờ hỏi: “Anh, anh biết cậu ta à?”
Mấy người Lục Xuyên vốn đang đợi Giang Chung Dục nên bọn họ vừa đi ra khỏi lớp vừa trò chuyện. Giang Chung Dục nghe vậy thờ ơ liếc nhìn em gái của mình, nhưng không trả lời mà còn hỏi ngược lại: “Cậu ấy là học sinh mới chuyển đến à?”
Giang Chung Dục học ở lớp chuyên ban xã hội, nhưng vì cậu ta thường đến lớp 12/7 nên đa số mọi người đều có ấn tượng.
Giang Chung Linh buồn bực, sắc mặt sa sầm, không trả lời.
Ngược lại Chử Hướng Đông lại cười ha hả, khoác vai cậu ta rồi nháy mắt nói: “Tất nhiên là học sinh mới chuyển đến rồi? Thế nào? Rất xinh đúng không? Nhưng tao phải nói trước nhé, anh Xuyên đã nhắm vào người đó rồi... Á...”
Lục Xuyên đá vào chân cậu ta: “Này thì nhắm!”
“Phụt…”
Nhóm người Khương Nguyên đều bật cười.
Chử Hướng Đông không những không tức giận, ngược lại còn không dám tin nói: “Không phải chứ? Vậy thì mày hết cơ hội rồi, trông bọn họ rất thân thiết đó…”
Giọng điệu quái gở của cậu ta đã khiến mấy người xung quanh cười nghiêng ngả, chỉ thấy cậu ta choàng cổ của Lục Xuyên, nhướn mày đầy mờ ám: “Không phải chứ? Như vậy mà mày cũng không thích à? Cái đó, ông anh à, chúng ta chỉ cần vừa vừa thôi là đủ rồi...”
Lục Xuyên ghét bỏ hất tay cậu ta ra, giữa hai lông mày hiện lên sự mất kiên nhẫn: “Có cần tới vậy không? Chưa từng nhìn thấy gái bao giờ à?”
“Ha ha, kể từ khi người ta xuất hiện mày đã nói không ngừng nghỉ rồi, chẳng lẽ mày thích người ta?”
“Đúng đúng đúng, mày chọc anh Xuyên là có mưu đồ gì?”
“Mày quá mưu mô rồi đó!”
Nhất thời mọi người đều đổ dồn hỏa lực về phía Chử Hướng Đông.
Tình huống bất ngờ khiến Chử Hướng Đông hơi sứt đầu mẻ trán, cậu ta trả lời mấy câu liên tiếp rồi dứt khoát không trêu chọc Lục Xuyên nữa mà quay sang Khương Nguyên - người đầu tiên chuyển chủ đề: “Mẹ kiếp, tao không có chủ động giới thiệu bản thân với người ta nhé?”
“Bọn tao là bạn cùng bàn, chẳng lẽ không được à?”
“Ông đây là bàn trước bàn sau nhé.”
“...”
Bàn về tranh luận, Khương Nguyên đâu phải là đối thủ của cậu ta mà nhanh chóng bị bại trận, rồi nói một câu: “Chẳng phải mày nói người ta là tội phạm vị thành niên à, nên tao không dám động vào.”