Cô không ngờ trông Lục Xuyên như thế mà thành tích lại rất tốt.
“Chúng ta ăn cơm thôi, bằng không lát nữa sẽ nguội mất.”
Cơm niêu đã được mang lên nên cô nhắc nhở Giang Thần Hi.
Giang Thần Hi vẫn đang cảm thán: “Mấy bạn gái cũ của Lục Xuyên đều ở trong trường chúng ta, ai bảo người ta vừa có tiền vừa học giỏi, nên nhà trường chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, không có thầy cô nào có thể quản được. Sau khi chị vào lớp có phát hiện ra anh ta đối đầu với thầy Âu Dương không?”
Giang Nguyên: “… Không.”
Mặc dù cô ở trong lớp không được bao lâu nhưng vẫn có thể cảm nhận được, thầy chủ nhiệm rất có năng lực khiến học sinh nghe lời.
Hai người ăn rất lâu, khi quay về gần đến cổng trường thì cánh tay của Giang Nguyên bỗng bị ai đó bóp chặt.
Cô khó hiểu quay đầu lại thì phát hiện Giang Thần Hi đang kéo cánh tay mình, mặt hơi ửng hồng khẽ nói: “Đằng sau đằng sau, Lục Xuyên và Giang Chung Dục đó! Á! Nhìn gần đẹp trai ghê!”
Nữ sinh trung học đang là độ tuổi si mê phim thần tượng.
Giang Nguyên hơi bất đắc dĩ, cũng không thể không thừa nhận hai người vừa đi lướt qua thật sự rất bắt mắt, nhất là Lục Xuyên đang bị vây quanh ở giữa.
Trong đám người, vóc dáng của anh là cao nhất.
Buổi trưa cuối tháng Tám, ánh nắng hơi chói mắt, đa số học sinh đều mặc quần áo màu nhạt, cũng chỉ có anh là mặc áo phông tay ngắn màu đen, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể chú ý đến gương mặt khí khái hào hùng và bắp tay rắn chắc kia…
Dáng vẻ lười nhác nhưng lại rất chói mắt, như thể anh là vật phát sáng trời sinh.
*
Sau khi bước vào phòng học, Giang Nguyên vừa đi xuống từ trên bục đã cảm nhận có vài ánh mắt đang quan sát mình.
Sau đó là tiếng bàn tán dù đã cố ý nói nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai của cô.
“Thật hay giả vậy?”
“Chính bọn họ đã nói thế mà.”
“Chắc chắn là thật rồi, ai lại chuyển trường khi đang học lớp Mười hai cơ chứ?”
“Không biết cậu ấy đã phạm tội gì.”
“…”
Cô giả vờ không nghe thấy rồi đi tới ngồi xuống chỗ của mình, chẳng mấy chốc cô đã cảm nhận được tiếng động ở bên cạnh.
Chử Hướng Đông liên tục đá vào chân ghế của Khương Nguyên, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tới Giang Nguyên, nhưng cô lại phớt lờ rồi lấy cuốn sách trong ngăn bàn ra.
Ai dè một lúc sau, cánh tay phải của cô lại bị người khác chọc vào, nhưng lần này là đến từ phía sau.
Trong lòng Giang Nguyên hơi bực bội nên quay đầu lại.
Đập vào mắt cô không phải là gương mặt của Chử Hướng Đông mà là Lục Xuyên. Bây giờ vẫn chưa đến giờ vào tiết nên Lục Xuyên đang đeo tai nghe, rồi gối đầu lên cánh tay ngủ, anh bị tiếng động này đánh thức nên ngẩng mặt lên định mắng, ai dè lại bắt gặp vẻ mặt cau có của cô gái.
Con ngươi của cô màu đen, đôi mắt long lanh bị che khuất bởi hàng mi dài nên không thể nhìn thấy rõ cảm xúc. Nhưng đôi môi đang mím chặt kia đã hiện rõ cảm xúc kiềm chế không phát tiết ra bên ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau tầm một hai giây, rồi Lục Xuyên mắng Chử Hướng Đông: “Mày bị bệnh gì thế?”
“Cái đó…”
Chử Hướng Đông buồn bực nhìn anh rồi lại lườm Khương Nguyên, ánh mắt tỏ vẻ thúc giục.
Chử Hướng Đông hơi không tình nguyện nói: “Lúc ăn trưa tôi đã nói năng không suy nghĩ, bất cẩn nói chuyện của cậu, xin lỗi nhé.”
Nghe cậu ta nói thế, đương nhiên Giang Nguyên biết cậu ta đang nói gì.
Có thể nói, từ lúc cô nhìn thấy Chử Hướng Đông và Lục Xuyên thì đã biết có vài việc không thể giấu, nhưng cô không ngờ rằng lại nhanh đến thế, chỉ mới một buổi trưa đã nghe thấy mấy tiếng bàn tán ở sau lưng.
Cô không nói gì, Chử Hướng Đông cũng hơi khó xử, khẽ nói tiếp: “Đều tại tôi lắm mồm, buổi sáng nhìn thấy cậu đã rất bất ngờ nên lẩm bẩm một câu, ai dè lại bị cậu ta nghe thấy rồi không biết giữ kín miệng, lại nói cho người khác biết.”
“Xin lỗi nhé!”
Thấy cô im lặng, Khương Nguyên ngồi bên cạnh lại nói tiếp.
“Không có gì.”
Một lúc lâu, Giang Nguyên mới hờ hững đáp.
Bọn họ cũng không tính là bôi nhọ, chuyện đã đến nước này còn chủ động xin lỗi đã nể mặt cô lắm rồi. Nếu cô không cần mà đi nói lý làm ầm lên, cuối cùng người bị bẽ mặt vẫn là cô thôi, tự nhiên tiếp tục làm trò cười cho người khác xem.
Cô hiểu rõ đạo lý này nên không nói gì nữa.
Thấy cô quay đầu đi, Chử Hướng Đông lại lườm Khương Nguyên, trong lòng không khỏi ngượng ngùng.
Cậu ta là nam sinh lại vô cớ gây khó dễ cho một nữ sinh, đều tại cậu ta ăn nói không biết suy nghĩ, bây giờ cả lớp đều biết hết rồi, cho dù xin lỗi cũng vô ích thôi, thảo nào cô lại lạnh mặt như vậy.
Chử Hướng Đông thở dài, nằm nhoài lên bàn.
Chử Hướng Đông còn chưa nằm được bao lâu thì trên bục giảng đã vang lên tiếng gõ bảng, cậu ta ngẩng đầu lên thì phát hiện Âu Dương Dục đang đứng trên cao, cau mày hỏi: “Tối qua các em đều đi ăn trộm hết đấy à?”
Mấy nam sinh ngồi ở hàng sau nghe vậy thì đều tỉnh ngủ, rồi ngáp một cái nhìn anh ta.
Âu Dương Dục nhìn lướt qua một vòng rồi nói tiếp: “Bây giờ thầy sẽ nói về dự định mấy ngày tới. Ngày mai, ngày kia không có tiết, nên thầy cô các môn sẽ tập trung giảng về bài tập nghỉ hè, rồi hai ngày thứ năm thứ sáu sẽ tiến hành kiểm tra nắm bắt tình hình…”
“Hả?”
“Có để cho người khác sống không vậy?”
Anh ta còn chưa nói xong, bên dưới đã phát ra tiếng rên rỉ.
Âu Dương Dục nghiêm mặt, nói to hơn: “Các em đều sắp tốt nghiệp hết rồi, chẳng lẽ trong lòng các em không có dự định gì à? Sau bài kiểm tra nắm bắt tình hình, các thầy cô sẽ điều chỉnh lại chỗ ngồi, ngoài ra...” Anh ta hắng giọng nói: “Bắt đầu từ tuần sau, thầy sẽ đến thăm từng nhà, vì thế sau khi về nhà các em cần phải thông báo chuyện này cho phụ huynh biết.”
“Không phải chứ, đến thăm nhà ư?”
“Chúng ta đã lớn từng này rồi còn làm chuyện này ư?”
“Bốp!”
Một tiếng gõ bảng vang lên, giọng nói của người đàn ông hơi lạnh lẽo, giọng điệu bằng phẳng: “Ai có ý kiến gì thì đứng lên nói.”
“…”
Lớp học nhất thời lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt của Âu Dương Dục hơi nguôi giận: “Nếu không ai có ý kiến gì thì cứ quyết định vậy đi.”