Giang Chí Viễn vừa cầm chìa khóa mở cửa ra đã nhìn thấy vợ đang đứng ở trong phòng khách, hai vai run rẩy.
“Chuyện gì vậy?”
Ông xách đồ ăn trong tay, sắc mặt bỗng thay đổi.
“Vợ của con yếu đuối chẳng dám nói câu nào, mẹ chỉ răn dạy mấy câu đã rơi nước mắt, hừ, bà già này còn có thể ăn thịt cô ta à?”
Thấy vẻ mặt căng thẳng của con trai, bà cụ liền tức đến mức không có chỗ để phát tiết.
Giang Chí Viễn vô cùng đau đầu, vừa đẩy bà cụ vào phòng vừa khuyên nhủ: “Con đã bảo mẹ đừng so đo với hai mẹ con rồi mà, nếu hai mẹ con làm gì sai thì mẹ cứ nói với con để con răn dạy.”
“Trên đời này chẳng có ai ngu như con cả, tự dưng đi nuôi con của người ta, ngay cả bát cơm của mình cũng không cần nữa.”
“Được rồi, được rồi!”
Giang Chí Viễn khuyên mẹ mình đi vào phòng rồi nháy mắt với Giang Thần Hi: “Con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đến đây khuyên nhủ bà nội của con đi.”
Bà cụ trọng nam khinh nữ nhưng con trai mãi chẳng có cháu trai, cộng thêm cháu gái ruột này học khá giỏi khiến bà ta nở mày nở mặt, nên ở trong ngôi nhà này, ngoài Giang Chí Viễn ra, cũng chỉ có Giang Thần Hi mới nói chuyện được với bà ta.
Thấy bố như thế, Giang Thần Hi chỉ biết thở dài, rồi bước tới an ủi bà cụ.
Giang Chí Viễn đóng cửa quay về phòng khách, đau lòng nhìn vợ rồi thở dài ôm vai của bà bắt đầu an ủi: “Tính mẹ chính là như thế, em đừng chấp nhặt với mẹ nhé?”
Bố mẹ có ba người con, hai nam một nữ, bởi vì em dâu của ông có tính gay gắt nên mẹ luôn sống cùng gia đình ông. Mấy năm nay khó khăn đã khiến vợ ông bị liên lụy phải chịu nhiều uất ức. Ông lớn hơn Long Cẩm Vân bảy tuổi cũng rất đau lòng, lần nào thấy bà rơi nước mắt cũng hoảng hốt, chỉ cảm thấy mình bất lực, tội đáng muôn chết.
Long Cẩm Vân tựa vào ngực ông, lặng lẽ rơi nước mắt.
Giang Nguyên đứng bên cạnh thu hồi tầm mắt, không đứng trước mặt hai người nữa mà xoay người về phòng của mình.
Quả thật chuyện ngày hôm nay là do cô gây ra.
Trước đây Giang Chí Viễn là tài xế lái xe đường dài, lúc đang trên đường đến Quý Châu thì gặp Long Cẩm Vân, lúc đó bà chưa kết hôn đã có con nên định nhảy xuống sông tự vẫn. Chính ông đã cứu Long Cẩm Vân, rồi lấy được trái tim của Long Cẩm Vân nên bà đã ông theo về thành phố An.
Ông là người thành thật, không cho Long Cẩm Vân đi phá thai mà chọn cách giấu giếm, muốn nuôi đứa bé này như con gái ruột của mình. Việc bị bà cụ biết được thân thế của Giang Nguyên thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng vì chuyện ngoài ý muốn này mà vợ ông đã chịu không ít tủi hờn, mà con gái cũng thế. Lúc trước ông cho Giang Nguyên đi học, mỗi khi mua đồ gì, bà cụ cũng thích mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Sau đó Giang Nguyên liên tục xảy ra chuyện, nên bà ta thường xuyên nói cạnh nói khóe, ngay cả Long Cẩm Vân cũng không buông tha.
Bởi vì bà ta mà kể từ khi quay về từ nơi đó, Giang Nguyên thường xuyên trốn ở bên ngoài cả ngày trời.
Ông bảo con tiếp tục đi học, nhưng bà cụ lại giận dữ kiên quyết không cho. Ông hết cách, vừa phải dỗ dành bà cụ vừa phải dỗ dành vợ con, ngày thường còn phải lái xe cho ông chủ, đầu như muốn nổ tung.
Ai dè ông chủ vô tình biết được chuyện của gia đình ông nên đã nảy sinh suy nghĩ muốn Giang Nguyên gả cho cháu trai của mình.
Năm nay cháu của ông ta đã gần ba mươi tuổi, cờ bạc quen thói, trước kia vì đâm xe chết người phải ngồi tù nên trông rất u ám, làm giám đốc công ty nhỏ cho gia đình. Nhưng đừng nói là làm giám đốc, cho dù là ông chủ lớn, Giang Chí Viễn cũng không muốn thúc đẩy hôn sự này. Mặc dù Giang Nguyên không phải là con ruột của ông nhưng cũng do ông nuôi nấng từ nhỏ, nếu cứ gả đi như thế chẳng khác nào đang chà đạp cô?
Lúc trước con bé không hiểu chuyện, yêu sớm làm chuyện sai lầm trong trường học nên có thể thông cảm được.
Cô tiến vào nơi đó vốn đã rất oan uổng rồi, bởi chỉ vì bị người khác bắt nạt nên mới phòng vệ chính đáng. Nhưng tiếc rằng bọn họ không quyền không thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn con đi vào mà chẳng thể làm gì được. Bây giờ khó khăn lắm cô mới ra ngoài, dù thế nào cũng phải tiếp tục học, như vậy cuộc đời mới khá lên được.
Nhưng tiếc rằng bà cụ lại không coi cô cháu gái này ra gì, thiếu điều không đánh ngất cô để đưa đi làm cô dâu.
Cô còn chưa tới hai mươi tuổi nữa.
Dưới cơn nóng giận, Giang Chí Viễn cứng rắn từ bỏ công việc lái xe này.
Vì cháu gái mà con trai đã từ bỏ công việc một tháng mấy nghìn tệ, mắt thấy tiền sính lễ sắp đến tay cũng bay đi mất, bà cụ đã tức đến mức không có chỗ trút, mấy ngày nay vẫn chưa nguôi ngoai.
Còn Giang Chí Viễn thì sao?
Sau khi mất việc, ông cũng không vội đi tìm, ngược lại còn năn nỉ em gái cho Giang Nguyên vào học ở trường Trung học số 9 khiến bà cụ suýt lên cơn đau tim.
Giang Nguyên không chịu đựng nổi bà nội này, nhưng cũng cảm thấy có lỗi với bố dượng nên ngoài nhẫn nhịn ra thì cô cũng không còn cách nào khác. Cô ngồi một mình ở trong phòng, vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng mắng chửi ở bên ngoài, tâm trạng vẫn luôn kiềm nén.
Cửa phòng bỗng bị người mở ra.
Giang Thần Hi bỏ cặp xuống bàn, rồi cầm ly nước đi ra ngoài rót nước.
Nhà bọn họ có một phòng khách ba phòng ngủ, hai chị em miễn cưỡng ở trong căn phòng tầm mười mét vuông. Giang Thần Hi cầm ly nước lên uống một ngụm, rồi đặt xuống bàn, đóng cửa phòng lại mới nói nhỏ: “Phiền chết đi được! Bà nội già rồi mà còn nóng nảy như vậy, cũng không sợ mình tức chết à?”
Giang Nguyên nghe vậy thì liếc nhìn cô ta, không nói gì.
Bởi vì trong ngôi nhà này, thân phận của cô thật sự lúng túng, có những lời Giang Thần Hi có thể nói trước mặt cô nhưng cô lại không thể nói trước mặt Giang Thần Hi, cho dù trong lòng cô đã vô số lần suy nghĩ ác ý rằng: Nếu bà già này chết đi thì tốt biết mấy.
Thấy cô im lặng, Giang Thần Hi thở dài, kéo ghế ngồi xuống cạnh cô dò hỏi: “Chị vẫn thấy tức à?”
“Chị quen rồi.”
Giang Nguyên muốn cười nhưng khóe miệng hơi cứng ngắc, không cong lên được.
Giang Thần Hi im lặng một hồi, giọng điệu hơi phức tạp: “Thật ra điều kiện nhà họ Viên cũng được.”
Hai chị em chưa từng bàn về chủ đề này, nghe thấy cô ta khơi mào, Giang Nguyên hơi ngạc nhiên nhìn cô ta.
Hình như Giang Thần Hi hơi lúng túng, khuyên nhủ: “Chị nghĩ thử xem, chúng ta đi học để làm gì? Chẳng phải là mong rằng sau này sẽ tìm được một công việc tốt, gả cho người có điều kiện tốt để hưởng thụ những thứ tốt hơn ư? Con người Viên Khải Hàng xấu, nhưng nhà anh ta có tiền, nếu chị không thích thì cứ phớt lờ anh ta là được. Em không chịu đựng nổi bầu không khí này trong gia đình mình. Nếu chị gả cho nhà họ Viên, nói không chừng còn sống tốt hơn bây giờ đấy.”
“…”
Giang Nguyên không biết nên nói gì.
Trong căn phòng nhỏ, bầu không khí hơi ngột ngạt, Giang Thần Hi nói tiếp: “Còn nữa, em nói câu này chị đừng bảo em nói khó nghe, chị đang chê anh ta từng ngồi tù còn xấu nữa đúng không? Nhưng tình hình của chị cũng chẳng khá hơn là bao, chưa chắc sau này chị đã tìm được người nào giàu hơn anh ta. Chắc chắn con trai có điều kiện tốt hơn sẽ không cần một cô con dâu từng có tiền án. Chị nói thử xem, con gái lấy chồng chẳng phải là để mong cầu thứ gì đó ư? Giống như mẹ là mong cầu bố đối tốt với mẹ. Tiền bạc và tình cảm có thể lấy được một trong hai là tốt rồi.”