Tủ lạnh trong văn phòng lại trống không, Trần Giáng nói đi mua chút đồ.
“Sắp nghỉ rồi, đến lúc đó không được cắt lông dê của chủ nghĩa tư bản đâu.”
Kiều Nguyễn nhìn báo cáo: “Chủ nghĩa tư bản sắp nhổ trọc đầu anh rồi, từ bao giờ lại thành cắt lông dê của chủ nghĩa tư bản vậy?”
Trần Giáng lập tức nói tiếp: “Cho nên mới nói loại cơ hội này không nhiều lắm, còn không tranh thủ lúc nào còn cắt được thì cắt nhiều một chút.”
Kiều Nguyễn chưa xem xong báo cáo đã bị Trần Giáng túm đi.
Cùng đi có cả Lâm Trản.
Trần Giáng nói sợ đến lúc đó không bê nổi, nhiều người nhiều giúp đỡ.
Kiều Nguyễn hỏi anh: “Anh định dọn trống tủ lạnh nhà người ta à?”
Trần Giáng chẳng biết xấu hổ: “Anh đúng là định như vậy.”
Bọn họ mua kem về, đúng lúc gặp A Lợi, hai tay xách hai túi trái cây.
Nói là giáo sư duyệt cho anh nghỉ sớm, hôm nay về quê luôn.
Khi anh nói những lời này, trên gương mặt vẫn tràn đầy nụ cười.
Mọi người ở đây đều biết về bệnh tình của anh, nhìn thấy anh cười cảm thấy trong lòng không dễ chịu chút nào.
Kiều Nguyễn lúc nào cũng nhớ kỹ lời dặn dò của Thẩm Phụ: “Đừng đàm tiếu bệnh tình của cậu ta, cũng không cần cố ý đi an ủi.”
Trái cây anh đặt trên bàn làm việc của Kiều Nguyễn, bảo mọi người muốn ăn thì đến đó lấy.
Kiều Nguyễn từ trong túi lấy ra một cái kem đưa cho anh: “Ăn một cái không?”
A Lợi cười cầm lấy, hỏi cô: “Hôm nay bác sĩ Thẩm không tới à?”
Kiều Nguyễn ngẩn người, cũng cười: “Anh ấy tới hay không thì anh hẳn là rõ hơn em chứ.”
A Lợi mở giấy gói, cắn một miếng vỏ chocolate: “Thay anh cảm ơn bác sĩ Thẩm, ít nhiều có cậu ta mà bệnh của anh khá hơn nhiều rồi.”
“Anh đặt vé hôm nay à?”
“Ừ, ba giờ chiều.”
Kiều Nguyễn nhìn di động: “Lúc ấy em hẳn là ở phòng thí nghiệm, chắc là không tiễn anh được, thuận buồm xuôi gió nhé, tới nơi nhớ báo bình an.”
A Lợi cười nói: “Sao anh cảm thấy anh từ đàn anh lại biến thành con trai em rồi.”
Kiều Nguyễn biểu hiện rất miễn cưỡng: “Vậy cũng được.”
A Lợi cười đấm đấm bả vai cô: “Không biết lớn nhỏ.”
“Đúng rồi.”
Lúc Kiều Nguyễn chuẩn bị vào thay quần áo thì A Lợi gọi cô lại.
Kiều Nguyễn nghi hoặc dừng lại: “Làm sao vậy ạ?”
A Lợi đi tới, thần thần bí bí ở bên tai cô nói một câu: “Bác sĩ Thẩm là đối tượng kết hôn không tồi đâu, tranh thủ nắm chắc đi.”
Sao anh lại không nhìn ra bác sĩ Thẩm có ý với Kiều Nguyễn.
Ngày thường sẽ cố ý vô tình hỏi thăm anh bất cứ chuyện gì liên quan đến Kiều Nguyễn.
Ngoại trừ lắng nghe bệnh nhân nói về triệu chứng, có lẽ chỉ khi nghe những chuyện của Kiều Nguyễn cậu ta mới có thể chuyên tâm như vậy.
Thậm chí đến cả việc nhỏ như buổi sáng cô ăn gì, cậu ta cũng rất để ý.
Chỉ cần là về cô.
Nói thật ra, A Lợi cảm thấy Thẩm Phụ là một bác sĩ tốt, nhưng không tính là một người tốt.
Thoát khỏi thân phận bác sĩ thì cậu ta là một con người lạnh nhạt.
Y giả bất tự y.
(Thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình được.)
Kiều Nguyễn giống như một loại thuốc, loại thuốc duy nhất có thể chữa khỏi cho cậu ta.
Kiều Nguyễn không đáp lại câu nói kia của A Lợi.
A Lợi đi rồi, Trần Giáng hiếu kỳ mò đến: “Em nói gì với cậu ta mà lâu thế.”
Kiều Nguyễn cởi áo khoác: “Bảo em khuyên anh, tranh thủ lúc tóc còn chưa trọc hết thì tìm đối tượng kết hôn đi, sau này trọc rồi thì không tìm được nữa đâu.”
Bị chọc đến nỗi đau, Trần Giáng làm bộ làm tịch khóc lên: “Hói đầu chết tiệt, tại sao chỉ truyền nam không truyền nữ.”
Đúng lúc này Thẩm Phụ tới, Trần Giáng đang giả vờ khóc, Kiều Nguyễn đứng một bên nhìn anh ta cười.
Là nụ cười nhẹ nhàng, không hề phòng bị.
Anh đã quên mất bao lâu rồi không nhìn thấy cô cười với anh.
Anh lại hỏi lại câu hỏi vừa rồi chưa nhận được đáp án: “Thẩm Phụ, tôi thấy cậu có mặt trong hôn lễ của Trương Hiểu, cậu là bạn với chồng cô ấy à?”
Thẩm Phụ không tiếng động nhìn về phía anh.
Trần Giáng chột dạ dời ánh mắt đi.
“Ừ.”
Dường như là lười phải lặp lại lần nữa, anh có lệ đáp lại.
“Vậy cậu biết chồng Trương Hiểu là người như thế nào không?”
Thẩm Phụ không nói chuyện.
Thật ra Kiều Nguyễn cũng khá tò mò, cho nên khi Trần Giáng hỏi câu này thì cô dừng động tác trong tay nhưng lại chậm chạp không nghe được câu trả lời.
Vì thế nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Sau khi đụng phải tầm mắt cô, Thẩm Phụ lập tức mở miệng: “Tôi với anh ta cũng không quen lắm, nhưng hình như cuộc sống cá nhân của anh ta rất loạn.”
Lời này anh vừa nhìn Kiều Nguyễn vừa nói.
Kiều Nguyễn và Trần Giáng liếc nhau.
Trầm ngâm một lát, Kiều Nguyễn an ủi Trần Giáng: “Cô ấy hẳn là cũng biết, hơn nữa Trương Hiểu là người yêu tiền, anh không cần phải cảm thấy khổ sở thay cho người ta.”
Trần Giáng nói: “Không khổ sở, chính là cảm thấy đáng tiếc, trước kia cô ấy không phải như thế.”
“Người sẽ luôn thay đổi, không có ai là vĩnh viễn như thế, cũng không có ai sẽ thích mãi một người.”
Nghe thấy câu này, đầu ngón tay Thẩm Phụ nhẹ nhàng rung động.
Sau khi an ủi Trần Giáng, Kiều Nguyễn tiếp tục công việc của mình.
Khi cô tập trung vào công việc thì rất chuyên chú, những việc bên ngoài rất khó quấy rầy được đến cô.
Chờ cô sửa sang lại báo cáo xong thì bên ngoài đã tối đen.
Trong văn phòng một mảnh an tĩnh.
Cô sớm đã quen với sự yên tĩnh này, tháo tai nghe chống ồn xuống, thu dọn đồ đạc, tắt đèn chuẩn bị đi ra ngoài thì lại nhìn thấy người đàn ông đang ngủ ở bên cạnh.
Đầu anh dựa vào lưng ghế, nét mặt khi ngủ rất ngoan ngoãn.
Trong phòng thí nghiệm yên lặng, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.
Vững vàng, rất nhỏ.
Kiều Nguyễn chần chừ một lát, cuối cùng cũng không đánh thức anh, cầm lấy áo khoác của mình đi qua muốn đắp lên cho anh.
Nhưng ngay một khắc cô đến gần, anh chậm rãi mở bừng mắt.