Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Chương 17: Chương 17




Dư Tư Kỳ càng nghĩ càng bực bội, cảm thấy Trương Lâm đang muốn để Đặng Uân chuyển sang lớp 10.

Như vậy, ra ngoài mụ sẽ không mất mặt mũi, dù sao cũng là hai đứa trẻ cùng chuyển sang lớp đó.

Ban nãy bà còn có cảm giác Đặng Uân không muốn mình qua lại với Trương Lâm, có phải là làm quá lên hay không.

Nhưng giờ bà ta thấy cũng không quá đáng lắm, trái lại còn thấy Trương Lâm nói quá nhiều, mụ ấy ghen ghét con của mình nên muốn làm hư chúng nó.

Thằng nhóc Đái Chí Mẫn kia cũng có rất nhiều vấn đề, không thì làm sao có chuyện nhiều bạn chạc tuổi như thế mà lại chẳng có mấy đứa chơi cùng.

Dư Tư Kỳ càng nghĩ càng thấy, sau này nhất định phải cách xa mụ Trương Lâm kia ra, không thì con cái nhà bà sẽ gặp xui xẻo.

Họ thiếu chút nữa là đã hủy hoại Đặng Uân, lại còn cố gắng bêu xấu Giai Giai nữa.

Hừ, mai sau Trương Lâm còn gọi điện thoại nữa, bà sẽ chỉ đáp hai câu.

Lời con mụ đó, một câu cũng không thể tin được.

Đặng Giai Giai nghe được thành tích của em gái thì ngẩn người ra, “Thi tốt như vậy ư.” Điểm số của ả đang thụt lùi, còn điểm số của Đặng Uân lại đang tiến lên, không biết sau này còn có thể chèn ép nó được không.

Tâm trạng của Đặng Giai Giai tức khắc trở nên rất tệ, “Em gái, chúc mừng em, lần này em thi thật sự không tồi.”
“Thành tích của chị...” Ả cắn môi dưới, trên mặt bày vẻ đáng thương.

Ôi, lại là cái điệu bộ này, nó tạo cảm giác rằng chị ta đang không vui, đang rất khổ sở và cần có người dỗ dành.

.


Chương mới nhất tại # TRÙMTRU YỆN.

VN #
Thật ra, người được chọn tốt nhất chính là mẹ đáng kính, có bà ấy an ủi là "ổn áp".

Nhưng cố tình người ta còn đang nghiến răng nghiến lợi, chẳng nhận ra được con gái yêu quý của mẹ không vui vẻ.

Không còn cách nào khác, không có ai dỗ dành công chúa thì đương nhiên chỉ có thể là chính Đặng Uân ra mặt thôi.

"Chị à, chị với em khác nhau."
"Em không biết cái gì cả, nên chỉ có thể chuyên tâm học hành."
"Nhưng chị thì khác, chị vừa bận rộn đánh đàn, thành tích còn tốt như thế.

Em gái thật lòng cảm thấy tự hào thay cho chị."
"Nếu mà là em, dương cầm em chắc không thể chơi tốt, còn điểm số thì hẳn sẽ bét bảng."
Chẳng phải là cần dỗ dành người khác sao, biểu hiện cũng cần phải chân thành tha thiết chứ.

Đến đây được mấy hôm nay, Đặng Uân đã tốn nhiều công sức về mặt này, nói thật, dỗ được công chúa không phải chuyện dễ dàng.

Đặc biệt không thể khiến cho chị ta cảm thấy bạn nói quá lên, yêu cầu là lời ca ngợi phát ra từ nội tâm của chính bạn mới được, nếu không, công chúa đại nhân sẽ thấy bạn chẳng có thành ý.

“Thật sao?” Tuy rằng Đặng Giai Giai cũng cảm thấy chính mình có thể đi đến được bước này, thật sự không dễ dàng.

Nhưng ả tuyệt đối sẽ không tự đại nói như vậy, ả cần phải luôn luôn giữ được thái độ khiêm tốn.


“Thật ạ.” Đặng Uân sắp khóc rồi, rõ ràng trong mắt tràn đầy sự đắc ý, có cần nhất thiết phải che che giấu giấu không?
“Chị, em thật sự lấy chị làm tự hào.”
“Em mà có thể đội sổ thi đậu Nhất Cao, trở thành đàn em cùng trường của chị thì em chắc chắn sẽ rất vui vẻ.” Đặng Uân nói ước mơ nhỏ bé của mình.

Thi đậu Nhất Cao? Với điểm số như nó? Đặng Giai Giai cười nhạo.

Nói thật, không phải ả khinh thường cái đứa em gái này.

Mà là thành tích của nó ở đây, có thể thi đỗ được Nhất Cao thì đúng là đang nằm mơ.

Thân là một người chị thân thiết tốt bụng, dĩ nhiên Đặng Giai Giai sẽ không nói thẳng ra.

Mày sẽ không đỗ được Nhất Cao, đừng có mơ mộng hão huyền nữa.

Cái này không phù hợp với tính cách của ả.

“Thật hả?”
“Em thật sự muốn thi Nhất Cao?” Đặng Giai Giai tỏ vẻ ngạc nhiên, “Vậy em phải nỗ lực vào.”
“Chị có niềm tin ở em.”
“Em sẽ cố gắng.

Chị à, chị yên tâm, em nhất định sẽ không làm chị thất vọng.”
Dư Tư Kỳ định thần lại, thì nghe được Đặng Giai Giai nói Đặng Uân muốn thi Nhất Cao.


Bà muốn chế nhạo mấy câu, sau thì nghĩ lại, không phải điểm thi lần này cũng khả quan sao, có khi cố gắng chắc sẽ đỗ cấp ba thật, nhưng chưa chắc là Nhất Cao.

“Cố gắng lên.”
“Con cũng không nên buông lỏng, không cần nghĩ sử dụng những trò gian dối.” Bà Dư cũng hy vọng Đặng Uân thi đậu Nhất Cao.

Như vậy, ở bên ngoài cũng sẽ không nói bà ta bất công, chỉ cố bồi dưỡng con gái cả, không quan tâm đến đứa con út sống chết ra sao.

Rõ ràng cô đã nói không gian lận rồi, mà còn nhắc nhở như vậy là có ý gì? Là nhắc nhở hay đang cảnh báo vậy? Trong lòng Đặng Uân bất mãn, “Con sẽ nỗ lực.”
“Thời gian tiếp theo con sẽ nỗ lực.”
Sau khi tự cổ vũ bản thân, Đặng Uân nói, “Mẹ ơi, kiến thức nền tảng của con không được tốt lắm.

Bạn cùng bàn của con đã cho con một địa chỉ website, nói ở trên đó có các giáo trình có thể xem và đều là những phần cơ bản nhất.”
Khi Dư Tư Kỳ nghe thấy con út muốn lên mạng, phản ứng đầu tiên chính là không cho phép.

Nó cũng đã học lớp 9 rồi, sao lại có thể mỗi ngày đều sử dụng máy tính, nhỡ mà dùng máy tính chơi trò chơi hoặc chit-chat thì làm sao.

Nghe em gái nói muốn sử dụng máy tính học bài, trong lòng Đặng Giai Giai không tin.

Cũng đã là học sinh lớp 9, học thêm khóa cơ bản gì chứ, muốn chơi máy tính chứ gì.

Ả biết ngay không thể tin con bé này được.

Đây không phải là thành tích mới có chút tiến bộ thì bắt đầu khoe khoang à, thế mà lại muốn chơi máy tính.

Nhưng cũng tốt, để cho nó dùng máy tính, đợi đến khi thành tích thụt lùi thật nhiều, xem nó bào chữa thế nào.

Bây giờ là lớp 9 chứ không phải lớp 8 nữa, một khi điểm số tụt dốc không phanh, muốn cứu lại rất khó khăn.

Trước khi Dư Tư Kỳ kịp nói ra không đồng ý, Đặng Giai Giai lên tiếng: “Mẹ, kiến thức cơ bản của em không được tốt, để con lên xem hộ họ giảng như thế nào trước.”
Đặng Giai Giai vừa nói như vậy, Dư Tư Kỳ cũng không phản đối, “Con xem chị con đối xử với con tốt thế nào chưa."

“Chị con đã bận rộn đánh đàn tham gia thi đấu, đã bận tới không thể lo lắng đến học tập, thành tích cũng tụt giảm.

Nhưng biết con có chuyện thì vẫn giúp con trước đấy.” Dư Tư Kỳ cố gắng muốn cho Đặng Uân biết cái tốt của Đặng Giai Giai.

Trong lòng Đặng Uân trộm vui vẻ, không biết tính cách công chúa nhà họ Đặng chế tạo có cái là thành tích tốt sao? Nhưng Dư Tư Kỳ lại làm điều này trước mặt công chúa, công chúa có thể vui vẻ ư?
“Cảm ơn chị ạ.”
“Em biết chị đối xử với em tốt nhất.” Mới là lạ.

Đặng Giai Giai thật sự không muốn nhắc lại chuyện thành tích, ả cứ cảm thấy là đang cười nhạo bản thân mình, nhưng lại không thể chối cãi, nên chỉ có thể xấu hổ để Đặng Uân đưa ả đi vào.

Đặng Giai Giai cho rằng dù là giảng dạy kiến thức cơ bản, ít nhất cũng sẽ giảng giải chút đề bài dạng khó, không ngờ toàn bộ chương trình học 30 phút đều là giảng phần cơ bản.

Sau khi nhấp chuột mở mấy bài giảng khác ra đều như vậy, Đặng Giai Giai yên tâm.

Toàn bộ chỉ xem phần cơ bản, hoàn toàn không giảng giải các đề bài nâng cao, học bổ túc như vậy, có học thêm nữa thì có thể nâng cao thành tích hay sao?
Muốn nâng cao thành tích vẫn phải xem các đề khó mới được, “Không tồi, nhưng có phải có hơi quá dễ không.” Đặng Giai Giai lo lắng về sau cha mẹ xem xong chương trình học này sẽ cảm thấy quá dễ.

Thân là một người chị tốt, đương nhiên ả phải lo lắng nhiều hơn chút.

“Nếu khó, em xem cũng không hiểu.” Đặng Uân rất là bất đắc dĩ, “Em cũng muốn xem chương trình học có đề khó, nhưng bạn ngồi cùng bàn bảo kiến thức cơ bản của em quá kém.”
Đặng Giai Giai đã nghe Đặng Uân nhắc đến người ngồi cùng bàn vài lần, “Bạn ngồi cùng bàn của em thi đứng thứ bao nhiêu.” Đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Chị hỏi Cố Nhạc Di?” Đặng Uân suy nghĩ một chút, “Trong top 20, đại khái là hạng 18 ạ."
Đặng Uân trả lời cũng không chắc chắn lắm, “Thành tích của bạn ấy không tồi.”
Đặng Giai Giai đã hiểu, chắc là người ngồi cùng bàn của Đặng Uân lo lắng thành tích của nó sẽ bị tụt hạng, để con bé Đặng Uân ngốc này chú tâm vào cái này đây.

Cũng được, nếu sau này cha mẹ cảm thấy có vấn đề, cũng không trách lên đầu ả, “Em thích học, phía cha mẹ chị sẽ nói chuyện.”
“Chị, chị thật tốt.” Đặng Uân ôm chặt lấy Đặng Giai Giai, “Chị à, chị yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng học tập.”
Học đi học đi, học kỹ càng được hết cái phần kiến thức cơ bản này đi, thật sự rất chờ mong điểm thi tuyển sinh của em đấy..