Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Chương 36



Đặng Uân làm sao biết được Phương Tử Tuyền muốn lợi dụng chuyến đi này để Đặng Hàm biết vợ chồng Đặng Phàm không phải người đáng tin cậy.

Sau khi trở về phòng, cô mới bắt đầu nói chuyện cùng Vương Đống. Từ sau khi bắt đầu sửa nhà, Vương Đống ngày nào cũng lên mạng để trao đổi với cô.

Gửi cho Đặng Uân tiến độ sửa nhà và một số chi tiết khác.

Đặng Uân thấy căn nhà chưa quét sơn trang trí dần dần thay đổi thì bất giác nợ nụ cười. Mặc dù tiền tiêu như nước nhưng ít nhất cũng thu lại được kết quả.

Vương Đống: [Trong cùng một khu, có một căn nhà diện tích còn không to như vậy mà một tháng tiền thuê là ba nghìn rưỡi.]

Vương Đống: [Đến lúc đó có thể cho thuê giá bốn nghìn.]

Đặng Uân biết tiền thuê sẽ không rẻ nhưng không ngờ lại cao như vậy: [Wa, cảm ơn.]

Đặng Uân: [Được bốn nghìn thì em yên tâm rồi, cố gắng tiết kiệm để tiếp tục mua nhà.]

Tiền cất trong thẻ thì để làm gì, chờ bị mất giá sao? Còn không bằng đi mua nhà, như vậy có thể chờ giá nhà mình mua tăng lên tự tạo vui vẻ cho bản thân.

Thật ra, nếu được thì Đặng Uân càng muốn vay tiền mua nhà nhưng đáng tiếc chỉ có thể suy nghĩ thêm. Giả sử cô hơn hai mươi tuổi thì có thể nghĩ đến chuyện vay tiền mua nhà. Chứ với một đứa trẻ vừa lên cấp ba, cho dù có trả trước cũng không có ngân hàng nào đồng ý cho vay.

Vương Đống: [Thật ra em có thể mua nhà bé hơn, không cần mua nhà gác.]

Trước kia Vương Đống không biết, sau anh mới biết, Đặng Uân trông cậy vào khoản tiền thuê nhà để sinh hoạt và tiếp tục mua nhà, chứ không phải là người giàu có như anh ta tưởng.

Nhà nhỏ? Nhà nhỏ hơn cũng cần hai trăm, ba trăm nghìn tệ. Sau đó, cũng lại phải sửa sang các thứ. Đều là tiền cả.



Đặng Uân: [Sang năm lại bàn tiếp, đợi em tiết kiệm xem đã.]

Tổng tiền thuê nhà của năm căn hộ là một nghìn rưỡi một tháng, một năm là một trăm tám mươi nghìn. Lợi nhuận thu về cũng có thể khiến cho Đặng Uân cảm thấy hưng phấn, còn nhiều hơn cả lãi ngân hàng.

Nhưng đáng tiếc thay, nếu muốn mua nhà thì chỗ tiền này vẫn chưa đủ. Tiếc là cô không hiểu về thị trường chứng khoán. Chứ không thì cô mua một cổ phiếu ngon là có thể biến nhà đại gia sau một đêm và mua mua mua nhà rồi.

Vương Đống: [Được, đến lúc đó anh giúp em chú ý.]

Sau khi Đặng Uân đặt điện thoại xuống, cô lại cẩn thận xóa hết lịch sử nói chuyện. Mặc dù không ai xem điện thoại của mình nhưng cô đã quen xóa lịch sử.

"Mình như vậy đủ cẩn thận rồi chứ.” Đặng Uân tự giễu, mình cũng có thể làm đặc công được rồi.

Đăng Uân cúi đầu ngáp một cái rồi tiếp tục chăm chú nghe bài giảng.

Sau Đặng Phàm kiểu tra khóa học của Đặng Uân, ông thấy nội dung khá tốt, rất hữu ích nên để lại máy tính để cô có thể nghe giảng.

Đối với Đặng Phàm mà nói, máy tính bàn quá cồng kềnh nên ông ấy không thể mang đến thành phố S. Cho dù bán cũng không được mấy đồng, nếu con gái đã cần dùng thì cho. Dẫu sao không kết nối mạng thì nó cũng chỉ là một cái máy mà thôi.

Mỗi ngày đều học và làm việc nhà. Thời gian từng ngày trôi qua, bao gồm cả kế hoạch đi thành phố C chơi cũng đã hoàn thành. Thật sự là đi chơi, hai người điên cuồng chơi ba ngày xem như là chúc mừng cả hai đều đỗ vào trường phổ thông trung học Nhất Cao.

Đối với Cố Nhạc Di mà nói, cô nàng thật sự quá bất ngờ. Lần này trường trung học cơ sở chỉ có ba người đỗ vào Nhất Cao, mà cô bé và Đặng Uân lại chính là hai người may mắn cuối cùng.

Mặc dù người khác cảm thấy họ xếp cuối danh sách trúng tuyển. Nhưng đối với Đặng Uân và Cố Nhạc Di mà nói, cả hai chỉ cần đỗ Nhất Cao là được, những cái này đều là thành tích đã qua.

Một hôm Cố Nhạc Di vội vàng chạy đến, sắc mặt trắng bệch khiến cho Đặng Uân cảm thấy kinh ngạc.

Đang tốt đẹp sao lại có vẻ mặt này, rốt cuộc là có chuyện gì.

Sau khi Cố Nhạc Di nhận được tin tức thì lập tức chạy đến, phải biết trong lòng cô bé cảm thấy không hiểu sao lại may mắn như vậy: “Cậu biết chưa?”

“Trường Nhất Cao vốn là trước khi lên lớp mười một sẽ thi một lần để xếp lớp. Nhưng lần này có hiệu trưởng mới, yêu cầu thi trước khi đưa tin chia lớp.”

"Thông tin chia lớp hả?” Đặng Uân nhớ là bọn họ ngày hai mươi sẽ đến báo danh và sau đó đi tập quân sự một tuần.

“Không phải lúc chúng ta đi huấn luyện quân sự thì giáo viên sẽ bắt đầu chấm bài chứ? Sau đó kết thúc huấn luyện thì sẽ có kết quả.” Đặng Uân hít sâu một hơi.

Mặc dù có người đã học trước chương trình lớp mười nhưng cũng có người chơi cả kỳ nghỉ nếu không thì cũng sẽ lơ là học tập.

“Vậy chúng ta…” Đặng Uân nắm chặt tay của Cố Nhạc Di: “Chúng ta có cơ hội rồi đúng không?”

“Đúng rồi, đúng rồi.”

“Cho dù chúng ta không thể vào lớp chọn thì ít nhất cũng không phải vào mấy lớp cuối cùng.” Đặng Uân nhanh chóng phân tích.

“Chúng ta ít nhất phải vào được top giữa thì khi lên lớp mười một mới có hy vọng vào lớp chọn.”

“Đây là cơ hội của chúng ta.” Nhất Cao thật tàn nhẫn, chú trọng bồi dưỡng những người có thành tích tốt.

Lớp chọn sẽ được phân cho giáo viên tốt nhất trường, các lớp càng về sau chất lượng giáo viên càng giảm.

Đặng Uân vốn nghĩ mặc dù chỉ một tháng nhưng cũng đủ để thay đổi rất nhiều, không ngờ lại có được một niềm vui lớn thế này.

Có lẽ một số người sẽ cảm thấy không công bằng nhưng có thật sự là không công bằng không? "Cuộc sống chính là như vậy, con người vẫn luôn chạy trên con đường cố gắng nỗ lực."

"Một khắc cũng không thể thả lỏng.”

“Nếu không sẽ bị người khác vượt qua.”

“Cũng đừng nói không cho cậu cơ hội.”

Lúc trước Cố Nhạc Di cảm thấy có hơi ngại, nhưng bây giờ nghe Đặng Uân nói như vậy thì cảm thấy cô nói không hề sai.

Sau đó, Đặng Uân cười khoái chí: “Cho dù thế nào, ít nhất điểm xuất phát của chúng ta cũng không tồi.”

“Có người cảm thấy không phục, bọn họ không phục thì có thể làm gì được?”

“Tóm lại là phải chờ đợi.”

“Chúng ta phải cảm ơn họ đồng thời cũng cảm ơn chính mình.” So với việc mong chờ người khác thất bại, Đặng Uân càng hy vọng mình có thể cố gắng nhiều hơn.

Không thể biết đối phương như thế nào, chỉ cần bản thân nỗ lực: “Chỉ cần lần này chúng ta không trượt bài kiểm tra ấy thì khởi đầu của chúng ta sẽ không tồi.”

“Được, chúng ta tiếp tục đọc sách lớp mười thôi.” Sau khi Đặng Uân vui vẻ xong thì có thể làm gì? Đương nhiên là nắm chặt lấy Cố Nhạc Di, tiếp tục đọc sách, hơn nữa còn đọc sách lớp mười.

A, Cố Nhạc Di không hiểu: “Chúng ta đọc sách lớp mười làm gì, còn chưa đi học.”

“Chính vì chưa đi học, chúng ta mới cần đọc. Nếu không cậu nghĩ Nhất Cao sẽ tiếp tục kiểm tra kiến thức cấp hai sao?”

“Đùa à, cho dù cho kiểm tra thì cũng sẽ không nhiều. Lúc này bọn họ đột nhiên kiểm tra chính là muốn biết chúng ta có tự giác hay không? Có cố gắng làm chủ bản thân hay không?"

“Giáo viên nghiêm túc dạy học là một chuyện, nhưng quan trọng là cần xem học sinh có cố gắng hay không.” Đặng Uân cảm thấy mình phân tích không sai.

“Cậu cũng có thể dựa theo năng lực của cậu.” Đặng Uân phát hiện mình nói vậy hơi bá đạo, ý bảo Cố Nhạc Di có thể tự chọn lựa.

Cố Nhạc Di làm sao biết nên làm thế nào, thật ra sau khi cô nàng biết được tin này thì nhanh chóng chạy đến báo cho Đặng Uân, làm gì mà nghĩ được nhiều như thế.

Cô nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao bố lại để mình nói chuyện nhiều hơn với Đặng Uân. Thật ra so với Đặng Uân thì bản thân cô bé quả là kém hơn nhiều.