Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Chương 38



Để biết mỗi tháng Dư Tư Kỳ cho bao nhiêu tiền, Đặng Uân đã đăng ký thẻ ngân hàng với điện thoại của mình.

Mặc dù Đặng Phàm chuyển việc tiền lương cũng cao hơn, cô cũng vào lớp mười nhưng Dư Tư Kỳ vẫn nhắc nhở không được tiêu xài hoang phí.

Chẳng lẽ cho tiền tiêu trước? Nhưng cũng không đúng, không phải đầu tháng mới cho tiền sao?

Đặng Uân cầm điện thoại lên xem thì ngây người. Trong thẻ chuyện vào tận ba mươi nghìn, xoạch, tay cầm điện thoại buông lỏng.

“Đây là có chuyện gì?”

“Có phải có người chuyển nhầm không.”

Ba mươi nghìn đấy. Tính theo Dư Tư Kỳ một tháng năm trăm, một năm cũng chỉ có sáu nghìn, ba năm cũng không nổi ba mươi nghìn. Nếu không phải chuyển nhầm thì cô không thể nghĩ ra lý do khác.

Nhưng mà vẫn ôm hy vọng đăng nhập phần mềm chat xem, lại phát hiện Đặng Phàm gửi tin nhắn cho cô.

Đặng Phàm: [Tiểu Uân, chuyển cho con ba mươi ngàn. Chúc mừng con đỗ Nhất Cao.]

Đặng Uân sững sờ, đỗ Nhất Cao mà thưởng tận ba mươi nghìn? Mẹ ơi, Đặng Uân sững sờ, không phải bảo nhà đang thiếu tiền sao, sao lại hào phóng như vậy?

Mặc dù rất thích nhưng Đặng Uân nghĩ thế nào cũng cảm thấy số tiền này nóng bỏng tay.

Nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không thể cầm, không có tiền dù sao vẫn có thể sống qua ngày, nhưng mà lỡ như Dư Tư Kỳ để ý đến thì hỏng bét.

Đặng Uân: [Bố, không cần đâu, con thi vào Nhất Cao là nên làm mà.]

Đặng Uân: [Học sinh đều phải cố gắng học tập.]

Đặng Phàm nhìn thấy tin nhắn Đặng Uân gửi đến. Ông lại nhớ tới Giai Giai thi đấu đạt giải nhất cũng đòi thưởng, thành thích thi tốt cũng đòi thưởng, sao con bé không cảm thấy đó là chuyện nên làm.

So với Tiểu Uân, Giai Giai mới là người mà gia đình đầu tư rất nhiều cả về tài chính và sức lực. Tại sao con bé không nghĩ đến gia đình đã tiêu nhiều tiền như vậy cho mình thì thi đấu đạt giải nhất cũng là điều đương nhiên?

Lại nhớ đến lời bố nói lúc trước, Giai Giai hơi lơ đãng, không còn học đàn tích cực như trước, hơn nữa còn đua đòi ăn mặc. Còn Đặng Uân cũng chỉ mặc lại quần áo của chị.

Đặng Phàm nhớ đến, ở văn phòng có một chiếc máy tính do một đối tác tặng. Ông đang định đưa cho Dư Tư Kỳ dùng thì nhớ ra Đặng Uân học bằng cái máy cũ ở nhà đã sử dụng nhiều năm.

Đặng Phàm: [Ngày mai bố gửi cho con máy tính, con dùng cái đó để nghe giảng đi.]

Đặng Phàm: [Với cả về sau mỗi tháng bố cho con hai nghìn, con đối tốt với mình một chút.]

Đặng Phàm: [Tiền này là cho con, nếu con thấy không đủ thì nói với bố, con ở nhà ông bà nội, bố cũng sẽ đưa ông bà tiền.]

Đặng Phàm: [Được rồi, con đọc sách đi. Bố chúc con có thành tích tốt trong đợt kiểm tra thử, không cần phải áp lực quá.]

Đặng Uân sững sờ. Không phải chứ, cô thật sự muốn hỏi đối phương có phải Đặng Phàm hay không, có phải là có thế thân không, nhưng mà nhớ đến số tiền kia thì có lẽ là không phải người khác thật.

Có lẽ là người thật, còn về tại sao lại đột nhiên nhớ đến con gái thì không lẽ là ông nội Đặng Hàm đã nói gì đó?

Đặng Uân nghĩ một lúc: [Bố, bố yên tâm, con sẽ không tiêu hoang phí số tiền này, con sẽ ghi sổ cuối tháng sẽ gửi hóa đơn cho bố.]

Đặng Phàm vừa định đóng cửa sổ chat lại không ngờ nhận được tin nhắn khiến ông phút chốc sững người.

Gì đây, cho con bé tiền là để tiêu, sao còn ghi sổ, đã ghi rồi còn gửi hóa đơn cho ông ấy.

Đợi đã, một đứa trẻ sẽ nghĩ đến chuyện ghi sổ sao, trừ khi có một khả năng đó là có người bắt con bé ghi sổ.

Nhớ đến mỗi tháng Dư Tư Kỳ cho Đặng Uân năm trăm đồng còn phải ghi sổ, cho dù không nói hẳn ra nhưng chắc sẽ có ý này.

Bất ngờ khi nhớ đến Dư Tư Kỳ từng nói Đặng Uân tiêu nhiều tiền, một tháng có năm trăm, không, ngày trước còn không đến năm trăm thì có thể tiêu nhiều như thế nào đây.

Đặng Phàm vốn định đi hỏi Dư Tư Kỳ, sau đó đã từ bỏ ý định này. Về sau, ông vẫn nên chăm lo cho Đặng Uân hơn, đều là con gái mặc dù không thể quan tâm giống nhau nhưng cũng không thể quá lơ là.

Nhưng mà Đặng Giai Giai bên kia cũng không thể cho tiền không có chừng mực, nhớ đến trước đó Giai Giai có nói mua cái này mua cái kia trên mạng.

Đặng Phàm liền lên mạng tìm hiểu giá, thế mà vừa kiểm tra thì sững sờ, một cái túi lại đắt như vậy.

Đặng Phàm gọi Dư Tư Kỳ vào phòng: “Anh vừa mới kiểm tra giá tiền cái túi mà Giai Giai mua, sao đắt như vậy?”

“Nó có biết nó đang là học sinh không.”

“Anh không quan tâm em cho bao nhiêu. Nói với nó, trừ tiền học ra anh chỉ cho năm chục ngàn một năm.”

“Nó muốn mua gì, anh không quan tâm nữa.”

Cái gì, cho năm chục ngàn? Dư Tư Kỳ vội vàng nói: “Sao lại chỉ cho năm chục ngàn chứ? Tiền phòng một tháng đã bốn ngàn rồi.”

“Anh không biết, nếu thành tích học tập đứng top đầu thì sẽ có học bổng.”

“Như vậy có thể sẽ khiến nó không cần cả ngày chỉ nghĩ mua mua mua. Học sinh chỉ nên chăm lo cho việc học thôi.”

“Cũng không ít. Một năm anh chỉ có tám trăm ngàn, anh còn phải gánh vác cái nhà này, mà nó một năm đã tiêu hết hơn sáu trăm ngàn.”

“À, em quên bố mẹ anh mỗi tháng còn cho hơn mười ngàn đô sao. Một tháng có hơn một nghìn tiền sinh hoạt làm sao mà không đủ.” Đặng Phàm tự nhiên nghĩ đến số tiền này.

“Chẳng lẽ em muốn ép chết anh, anh đi làm không mệt à?”

“Nếu em cảm thấy cho Giai Giai như vậy ít thì sao em không thêm vào, anh nghĩ một năm em cho Giai Giai hai chục ngàn cũng được rồi.”

Đặng Phàm trừng mắt nhìn Dư Tư Kỳ: “Tiền lương một năm của em khoảng hơn hai trăm ngàn, em còn nhận thêm tài liệu về dịch.”

Đặng Phàm tỏ ý quyết định như vậy, không thể thay đổi.

Dư Tư Kỳ sợ ngây người, bà ấy kiếm nhiều như vậy nhưng mà chi tiêu cũng nhiều, nhà mẹ đẻ bên kia mỗi tháng bà cũng đưa hai ba nghìn.

“Em thấy Tiểu Uân ở kia…”

“Nó một năm hết được mấy nghìn đô?”

“Yên tâm, tiền này, anh sẽ cho.”

“Sau này tiền của chúng ta sẽ góp chung vào, lương của anh, lương của em, tiền cho thuê nhà.”

“Tiền học chúng ta cho Giai Giai còn có tiền chi tiêu của chúng ta.”

“Anh đưa tiền cho bố mẹ anh, tiền học của Tiểu Uân, tiền anh đưa bố mẹ thì anh sẽ chi.”

“Chi tiêu của em, tiền em đưa bố mẹ em, tiền thêm cho Giai Giai, em tự chi.”

Đặng Phàm cảm thấy mình sắp xếp như vậy rất hợp lý.

“A, không phải chứ, em em…” Thực ra, tiền dịch thêm của Dư Tư Kỳ mỗi năm cũng có khoảng hơn hai trăm ngàn, nhưng trừ đi khoản tiền cho Giai Giai thì bà ấy cũng không đủ tiền tiêu làm sao còn tiền cho bố mẹ.

Đặng Phàm cầm sách lên: “Không phải em có nhiều bạn sao, không phải em lúc nào cũng nói các cô ấy rất giỏi đầu tư cổ phiếu sao, em cũng suy nghĩ một chút xem.”

Đặng Phàm mấy lần đầu tư cổ phiếu chính xác đều là Dư Tư Kỳ nghe được bạn bè của bà ấy nói chuyện.

Thật sự không hiểu người này, rõ ràng có tài nguyên tốt như thế mà sao lại không biết nắm bắt.

A, Dư Tư Kỳ không hiểu: “Em học khoa học xã hội.” Nếu bà ấy hiểu thì đã tự mình đầu tư lâu rồi.

“Hay là thế này, họ nói gì thì em nói lại với anh, anh sẽ giúp em phán đoán, nhưng mà cũng không chắc chắn được có chính xác hay không.” Mặc dù Đặng Phàm cũng nghiên cứu, nhưng nếu có nhiều nguồn tin thì càng có lợi cho việc phán đoán.

Mặc dù Dư Tư Kỳ biết Đặng Phàm cũng là vì ông ấy, nhưng cũng không còn cách nào khác, không hợp tác với ông ấy thì hợp tác với ai, cũng không biết người ta có lừa bà hay không.

“Được.” Dư Tư Kỳ hung hăng nhìn Đặng Phàm, bà ấy thật không ngờ đến thành phố S lại như thế này.

Dư Tư Kỳ cảm thấy có lẽ liên quan đến bố mẹ chồng và Đặng Uân. Bọn họ có thể tiêu bao nhiêu tiền? Đặng Phàm sẽ không quan tâm bà ấy và không cho bà ấy tiêu tiền.

Trừ khi bên ngoài có người, nếu không sẽ không như thế, hừ, việc này bà ấy nhất định phải điều tra rõ, nghĩ rằng cướp người của bà ấy dễ dàng hay sao.