Editor: Sunie
"Nhưng sự thật ngươi chính là Phạm Vệ Lăng, chủy thủ kia vô cùng tinh xảo, nhìn thì không phải là một mặt hàng bình thường. Nếu ngươi còn muốn chứng cứ, xác thực còn một cái nữa." Thẩm Uyển lộ ra nụ cười tự tin, "Còn phải thỉnh cầu Tứ hoàng tử cởi áo ra, để ta nhìn xem trên vai trái của ngươi có phải có một dấu răng không?"
Theo bản năng Phạm Vệ Lăng sờ lên vai trái của mình, lúc này mới nhớ tới, đêm đó cùng nàng triền miên quá mức kịch liệt, nàng cắn một cái trên bả vai của hắn, xác thực để lại một vết răng nhạt. Nhớ đến bộ dáng thở gấp yêu kiều của nàng hôm đó, côn th*t dưới thân bất giác có động tĩnh.
Nàng quả nhiên có chút bản lĩnh, lúc đang làm tình kịch liệt như vậy cũng không quên lưu lại dấu vết.
Thẩm Uyển nhìn hành động của Phạm Vệ Lăng ở trong mắt, rất hiển nhiên, mình không nói sai, liền nói tiếp: "Lúc này đến phiên ta đúng không?"
Phạm Vệ Lăng dùng tay ra hiệu "Mời", tỏ ý nàng tiếp tục.
"Có phải ngươi muốn làm hoàng đế không?" Trong mắt Thẩm Uyển lộ ra một tia sáng.
Nàng không muốn hỏi hắn vì sao phải che giấu thân phận của mình, bởi vì vấn đề như vậy có thể trả lời lấp lửng cái nào cũng được, lấy đức hạnh của hắn, tất nhiên sẽ nói các loại lời nói dối "Vì bảo vệ ngươi", "Vì lấy đại cuộc làm trọng".
Nàng cho rằng một vấn đề năng kí như vậy sẽ khiến Phạm Vệ Lăng rất khó xử, chí ít sẽ chần chừ một lát, không nghĩ tới hắn gần như không suy nghĩ, cực kỳ kiên định trả lời: "Muốn."
Thẩm Uyển hơi sửng sờ, nhất thời lại có chút nghẹn lời.
"Năm ta mười tuổi, mẫu phi bị phi tần trong cung hại chết, chỉ vì bà ấy được phụ hoàng sủng ái, lại mang thai Ngũ đệ. Lúc bà sinh nở bị người khác động tay chân, muốn làm một xác hai mạng, may mà Ngũ đệ của ta mạng lớn vẫn còn sống. Bà ở trong cung vẫn luôn cẩn thận dè dặt, nhưng vẫn bị người khác hại chết, thoạt đầu phụ hoàng nổi trận lôi đình, ra lệnh điều tra kĩ. Nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, chuyện này dính dáng rất rộng, không những ở trong cung, thậm chí lan đến tiền triều, ông ta cân nhắc vài lần, đành phải thôi. Cơn ác mộng của ta và Ngũ đệ mới vừa bắt đầu, những phi tần kia ức hiếp chúng ta không có mẫu phi, dồn dập khinh nhục chúng ta, ngay cả những cung nữ thái giám cũng dám cưỡi trên đầu chúng ta tác oai tác phúc. Năm mười sau tuổi ta thỉnh nguyện ra khỏi cung, vì hoàng gia gia túc trực bên linh cữu, rời xa những phân tranh đó, cho đếm năm hai mươi bốn tuổi mới cùng Ngũ đệ trở lại hoàng thành."
Phạm Vệ Lăng nhìn thấy trên mặt Thẩm Uyển có chút kinh ngạc và cảm thông, không cảm giác cười nói: "Không cần thương hại ta, một ngày nào đó ta sẽ tự mình tìm về những thứ mà ta đã mất."
Khi nói, Thẩm Uyển nhìn thấy trong mắt hắn có một ánh sáng lạnh lẽo, nàng lại bất giác gật đầu tán thành.
Phạm Vệ Lăng cúi đầu nhìn lướt qua bàn, một hàng rượu vậy mà một ly cũng chưa động vào, xem ra hai người bọn họ đều bằng lòng đi vào nội tâm của nhau, bất giác lộ ra một nụ cười ôn nhu.
"Đến phiên ta." Phạm Vệ Lăng lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hắn hỏi với vẻ mặt đứng đắn, "Biến thái, rốt cuộc là ý gì?"
Này vấn đề này ngược lại khiến Thẩm Uyển bối rối, nàng không biết nên giải thích với một người cổ đại ý nghĩ "Biến thái" là như thế nào.
"Chính là... Chính là vặn vẹo, chính là không bình thường. Ta cũng không biết miêu tả như thế nào. Tóm lại... Ôi, thôi, ta sẽ uống rượu." Thẩm Uyển quyết đoán bưng một ly rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, rượu có chút mạnh, nàng bất giác cau mày.
"Ngươi muốn làm hoàng đế, chắc hẳn Đại hoàng tử cũng là ngươi giết, nghe nói hôm Đại hoàng tử chết động tĩnh cũng không nhỏ, một người nhất định không cách nào hoàn thành, cho nên nhất định có người giúp đỡ ngươi. Ngươi... Có phải đang bồi dưỡng tổ chức của mình không? Cái loại đó... Một tổ chức chỉ phụng sự một mình ngươi..."
Chỉ phụng sự một mình hắn, nói cách khác, ngay cả Hoàng Thượng nói cũng không nghe. Sự tồn tại của tổ chức như vậy bản thân cũng đã là một loại tạo phản, huống chi hắn là hoàng tử!
Trên mặt Phạm Vệ Lăng không có một chút căng thẳng nào, nếu không giấu được nàng, còn không bằng nói cho nàng biết tất cả.
"Đúng, ta bồi dưỡng tử sĩ."
"Tử sĩ?"
"Ừ, bọn họ không có vướng bận, chỉ nhận mệnh lệnh của ta. Vì hoàn thành nhiệm vụ có thể không tiếc hy sinh tính mệnh, bọn họ đại biểu cho tuyệt đối thần phục."
Đến phiên Phạm Vệ Lăng, hắn nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi, lúc này mới chậm rãi hỏi: "Tại sao ngươi lại thích ta là sát thủ giang hồ, mà lại không thích ta là hoàng tử."
Thẩm Uyển than nhẹ: "Bởi vì hắn nói muốn dẫn ta đi."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Phạm Vệ Lăng có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn Thẩm Uyển.
"Chỉ đơn giản như vậy." Nàng buông tay.
Ly rượu trước đó có tác dụng chậm, nàng cảm thấy đầu có chút choáng váng: "Đến phiên ta, ngươi gạt ta, là bởi vì muốn lấy thân phận của ta để đánh yểm trợ đúng không? Đến tác thành hình tượng hoàng tử không nghĩ đến ngai vàng, một lòng chơi bời lêu lổng của ngươi."
"Sai rồi. Vừa mới khen ngươi thông minh, sao lúc nào cũng phạm hồ đồ ở chỗ này." Hai người hiển nhiên đều có chút lâng lâng, Phạm Vệ Lăng bưng ly rượu trước mặt lên, rượu vẩn đục tỏa ra mùi thơm nồng, hắn uống liền một hơi phá hoại quy tắc, nhưng Thẩm Uyển không cắt ngang, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Uyển, không che được tình cảm dịu dàng trong mắt, "Bởi vì, ta không muốn ngươi xảy ra chuyện. Trần Phong Lâm đã phát hiện ra ta, hơn nữa trong khoảng thời gian này biểu hiện của ta ở trong triều luôn rất tốt, bọn họ luôn nhìn chằm chằm vào ta, cho nên ban ngày ta không dám thân thiết với ngươi, buổi tối mới đến tìm ngươi."
"Ngươi lại có thể nói cho ta chân tướng." Đến bây giờ Thẩm Uyển vẫn là không cách nào loại bỏ sự che giấu của hắn, máu dâng lên, khuôn mặt đỏ bừng.
"Ngươi không biết thì an toàn hơn là biết."
"Ngươi quá coi thường ta!"
"Đúng vậy..." Phạm Vệ Lăng gật đầu, nữ nhân này có lúc thông minh đến đáng ghét, có lúc lại ngu xuẩn đến đáng chết, nhưng hắn tâm tâm niệm niệm không bỏ được nàng.
Thẩm Uyển bực bội, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Từ từ một trò chơi biến thành chỗ uống rượu, hai người ngươi một lời ta một lời, rượu trên bàn lại bất tri bất giác bị uống hết.
Thẩm Uyển còn cảm thấy không đã, đứng dậy đi tìm vò rượu, nhưng thân thể lại lung lay, trước mắt cũng xuất hiện bóng chồng, sơ ý một chút, ngã xuống đất. Lại không như ý té ngã xuống đất như trong dự liệu, mà nằm vào một lồng ngực ấm áp.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~