Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 49: Phiên ngoại



Năm năm sau

Thẩm Uyển sống không còn gì luyến tiếc nằm trên tảng đá lớn bên cạnh ao ở Ngự Hoa Viên, hậu cung chỉ có một mình nàng, từ trước đến nay nàng đã quen không trói buộc không gò bó, mặc dù như thế nhưng cũng cảm thấy rất buồn chán, lại cảm thấy trước đây xem cuộc sống cung đấu trong tiểu thuyết và TV còn rất hồi hộp và thú vị, trong lòng bỗng nảy ra một kế, nhưng vẫn lắc đầu gạt bỏ…

Bọn họ nhân tới lui đều sớm đã thành thói quen, sau khi hành lễ thì ai bận việc nấy.

“Mẫu phi, mẫu phi ~ người mau xem đây là cái gì?”

Thẩm Uyển quay đầu lại, một tay nam hài dắt tay của nữ hài, trên cái tay khác lại cầm con sâu, mặt nữ hài đầy vẻ sợ hãi và tủi thân, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt to chứa nước mắt, gần như sắp khóc.

Thẩm Uyển ngồi dậy, hoạt động gân cốt, tiếp đó chặn ngang kéo một người trong đó tuột quần xuống đánh một trận: “Phạm Vân Mặc! Con lại dẫn muội muội đi bắt sâu! Người ta là nữ hài tử! Ba ngày không đánh con còn leo lên nóc nhà lật ngói? Ta đánh chết con…”

Phạm Vệ Lăng đang tìm nàng khắp vườn, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gào khóc, thầm kêu “Không tốt”, vội vàng bước nhanh về phía có tiếng khóc.

Phạm Vân Mặc trông thấy Phạm Vệ Lăng ở đằng xa như là thấy được cứu tinh, gào khóc vang dội hơn.

Phạm Vệ Lăng nhìn kĩ, hóa ra là Phạm Vân Mặc, thì chậm chạp hạ bước chân, thong dong đi qua: “Ơ, hoạt động hôm nay lại là đánh Mặc Mặc à? Nàng đánh từ từ, ta mang Y Y đi chơi trước.”

Nói xong bế Phạm Vân Y lên cất bước bỏ chạy, vừa chạy vừa cười trộm.

“Phụ hoàng, người đang cười gì vậy?” Phạm Vân Y khó hiểu, nãi thanh nãi khí hỏi.

(*) Nãi thanh nãi khí: chỉ giọng nói ngọt ngào của trẻ thơ (Baidu)

Phạm Vệ Lăng lau mồ hôi trên trán bé: “Bởi vì ca ca của con phạm lỗi bị đánh. Như vậy buổi tối mẫu phi của con sẽ phạt nó ngủ một mình.”

“Ca ca bị đánh, sẽ đau đau.”

“Ôi, Y Y của chúng ta thương ca ca sao?”

“Dạ.”

Phạm Vệ Lăng vừa dỗ Phạm Vân Y, vừa âm thầm vui mừng.

Hai huynh muội này quả thực một người là ma quỷ, một người lại là thiên sứ.

Thằng nhóc Phạm Vân Mặc này, không ngoan như muội muội, bà vú dỗ một chút là có thể ngủ, mà từ nhỏ đã quấn lấy Thẩm Uyển, buổi tối mỗi ngày đều phải ngủ cùng giường với nàng, làm Phạm Vệ Lăng phải nằm một mình cô đơn khó ngủ. Chỉ khi Phạm Vân Mặc phạm lỗi, Thẩm Uyển mới có thể phạt hắn ngủ một mình, cho nên cả ngày Phạm Vệ Lăng đều trông mong tiểu tử ngốc này mau mau phạm lỗi để bị đánh.

Buổi tối, Thẩm Uyển nằm ở trên giường đang do dự có nên thương lượng với Phạm Vệ Lăng chuyện đó không, Phạm Vệ Lăng lại một lòng muốn cùng nàng cá nước thân mật, bàn tay không thành thật du tẩu ở trên người nàng.

“Hoàng hậu? Uyển Uyển? Tới đi ~”

Thẩm Uyển đè bàn tay to không thành thật của hắn lại, nghiêng mặt đi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Phạm Vệ Lăng, nếu không thì… Chàng nạp một phi tần đi?”

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Phạm Vệ Lăng hơi híp lại, Thẩm Uyển lập tức rùng mình: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi… Một mình ở hậu cung rất buồn chán…”

“Ta thấy lâu rồi không thao nàng, nàng mới có loại ý nghĩ kỳ quái này!” Phạm Vệ Lăng bỗng mở chăn ra, chui cả người vào, đến gần Thẩm Uyển.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau, tinh thần của Phạm Vệ Lăng dồi dào thượng triều, nhưng Thẩm Uyển lại không thể xuống giường.

Phạm, Vệ, Lăng! Chàng là Teddy sao?!

Từ đó về sau, Phạm Vệ Lăng sẽ thường xuyên tìm một số kỳ nhân dị sĩ ở bên ngoài tiến cung biểu diễn cho Thẩm Uyển xem, chỉ lo nàng buồn chán ở hậu cung, lại nói với hắn chuyện nạp phi tần hỗn trướng như vậy, thậm chí đón Hồng Trần tiến cung, bồi nàng khoảng một tháng.

Ban đêm, Phạm Vệ Lăng đuổi Phạm Vân Mặc ra, vào cửa lại thấy Thẩm Uyển đang cúi đầu viết gì đó.

“Nàng làm gì vậy?”

Nghe được tiếng động, Thẩm Uyển theo bản năng dùng tay che khuất mặt bàn.

“Chàng dọa ta sợ chết khiếp, ta đang viết thư cho Hồng Trần, hỏi nàng gần đây thế nào?”

Phạm Vệ Lăng gật đầu, đi tới ôm nàng vào trong ngực.

“Ở trong cung thật sự rất buồn sao?”

Thẩm Uyển gật đầu: “Chàng cả ngày bận rộn chuyện triều chính, rất ít khi có thời gian bồi ta, những người khác đều là hạ nhân, cả ngày không phải quỳ thì lạy. Còn có hai mao đầu tiểu tử, ta có thể giải sầu cùng ai?”

Nàng nói một cách đáng thương, mơ hồ còn làm bộ khóc nức nở, khiến Phạm Vệ Lăng rất đau lòng.

“Nếu nàng nhớ Hồng Trần, có thể đi thăm nàng ấy?”

“Được!” Thẩm Uyển bật dậy ở trong ngực hắn.

Thấy nàng phấn chấn như vậy, Phạm Vệ Lăng không khỏi bật cười, miệng vẫn nói: “Nhưng nàng phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, sớm trở về, nếu không ta sẽ nhớ nàng!”

Thẩm Uyển ôm hắn dùng sức gật đầu, chỉ cần có thể xuất cung nàng đã rất vui vẻ.

“Chàng không cần lo lắng cho ta, chàng đã quên những tử sĩ kia rồi sao? Bọn họ vẫn luôn bí mật bảo vệ ta đấy ~”

Nghe thấy tử sĩ lúc này Phạm Vệ Lăng mới thoáng yên tâm, dùng tay phết cái mũi nhỏ cao và thẳng của nàng.

Hồng Lâu thay đổi rất nhiều, hiện tại không đơn thuần là kỹ viện, ngoài bán mình ra còn có bán nghệ. Hồng Trần thấy nàng vui vẻ xoay quanh, lại nhất thời quên hành lễ.

“Đừng, Hồng Trần tỷ tỷ. Ta đây là vi hành, tỷ cũng đừng lạy tới lạy lui.”

Hồng Trần gật đầu, dẫn nàng vừa đi vừa nhìn.

“Hồng Trần tỷ tỷ, ta không muốn mười phần tram lợi nhuận kia nữa, tỷ giúp ta cho bọn tỷ muội ở phía dưới đi.”

“Cái này…”

“Ôi chao, bây giờ ta chính là đại phú hào đấy! Có thể giúp các nàng một chút thì giúp. Nhớ trước kia, chúng ta đều nghèo khổ đến đây, hy vọng các nàng ấy có thể sống một cuộc sống tốt hơn. “

Hồng Trần đỏ vành mắt, nước mắt không ngăn được lượn vòng, nặng nề gật đầu.

Từ trước đến nay nữ nhân càng hiểu nữ nhân hơn ai hết.

Cuộc sống ngoài cung có thể nói là tùy ý sung sướng, trong lúc vô tình Thẩm Uyển cũng quên mình là Hoàng Hậu, thậm chí đã quên sự tồn tại của Phạm Vệ Lăng. Cho đến một ngày Thẩm Uyển đứng dậy, đang định đến quán ăn nhỏ ở bên đường  ăn uống, vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy trước cửa một hàng người quỳ ngay ngắn.

Tiếp đó một nam tử có thân hình cao lớn đi ra trong đám người, vẻ mặt tức giận: “Thẩm Uyển, rốt cuộc khi nào nàng mới về nhà? Nàng không cần phu quân và hài tử của nàng sao?”

Lại là Phạm Vệ Lăng? Hắn là Hoàng Thượng có địa vị cao quý, còn đích thân đến Hồng Lâu đón nàng?

“Ta… Ta đây liền… Bây giờ đi thu dọn đồ đạc!” Thẩm Uyển cảm thấy đuối lý, cúi đầu mặc cho hắn phát tiết.

Phạm Vệ Lăng tức thì tức, nhưng càng nhớ nàng nhiều hơn.

“Thu dọn cái gì? Trong cung cái gì cũng có. Đi, chúng ta về nhà.”

Thẩm Uyển gật đầu, bước vào ngự liễn dưới sự cung tiễn của mọi người.

Trong xe ngựa, Phạm Vệ Lăng nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng không chịu buông ra.

Sau này… Đừng rời khỏi ta quá lâu, ta sẽ rất nhớ nàng.

Hoàn toàn văn