“Tiểu nương tử là muốn mua thức ăn sao?” Người mẹ kia trông thấy có người dừng lại, lúc này lập tức tỉnh táo: “Những mớ rau này sáng sớm nay chúng ta mới hái, nhưng mà vẫn tươi lắm, nếu tiểu nương tử muốn mua thì ta có thể tính rẻ hơn.”
“Được, ta mua hết.” Lưu Ly gật đầu.
Phụ nhân kia và nam nhân kia đều ngây người, vẻ mặt không thể tin được.
“Ngươi, ngươi thật sự muốn?” Nam nhân lắp bắp hỏi, nhìn rất thật thà.
Lưu Ly gật đầu: “Chẳng lẽ các ngươi không bán sao?”
“Bán chứ, bán chứ!” Phụ nhân kia phản ứng lại trước: “Những thứ này nếu mà tiểu nương tử muốn hết, vậy trả mười văn là được.”
Lưu Ly: “…” Rẻ vậy à?
Lưu Ly buông sọt xuống, lấy ra tiền đồng, đếm mười cái cho phụ nhân kia.
Phụ nhân vui vẻ nhận lấy mười văn, sau đó nhanh nhẹn giúp Lưu Ly bỏ rau vào trong sọc, vậy mà nhét được hơn nửa sọt đấy, điều nầy làm cho Lưu Ly lần nữa cảm thán giá rau cỏ quá rẻ.
Lưu Ly thuận thế tán gẫu vài câu với hai người, biết hai người ở thôn Trần gia cạnh thôn Đại Vĩ, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, bởi vì ruộng đất không nhiều lắm, bọn họ trồng rất nhiều rau ở ngay cửa, bình thường lấu rau để đổi chút tiền.
Lúc nghe thấy thôn Trần gia, Lưu Ly chỉ cảm thấy có cái gì đó từ trong đầu chợt lóe lên, song lại không kịp bắt được.
Chỉ nói một tiếng sau này mua đồ ăn còn có thể trở lại, lại hỏi chỗ quầy thịt, Lưu Ly nhanh chóng tạm biệt hai người, cô tới quầy thịt mua một chút mỡ lợn và nạc thăn.
Nạc thăn là thịt nạc nguyên chất, so với thịt mỡ còn rẻ hơn bảy văn, Lưu Ly mua hết, trọng lượng gần ba cân mới tốn năm mươi đồng, bốn cân mỡ lợn lại tốn ước chừng một trăm văn.
Chờ sau khi mua thịt, Lưu Ly lại đến cửa hàng tạp hóa mua bát đũa thêm cả hạt dưa, bánh ngọt, những thứ này tốn một trăm văn, kế đó cô vội vàng chạy tới cửa hàng lương thực gạo.
Lúc đến cửa hàng gạo, tiểu nhị của cửa hàng đã đặt xong xe bò, hắn ta đang sốt ruột chờ ba mẹ con.
Lưu Ly ngồi xe bò trở về thôn mà sắc trời còn sớm, nhưng may mà nhà tranh của Lưu Ly nằm ở cửa thôn, bình thường không có việc gì thì người trong thôn sẽ không đi về phía cửa thôn này, bởi vậy Lưu Ly mua nhiều đồ như vậy cũng không có người nhìn thấy.
Khi tiểu nhị giúp Lưu Ly dỡ hàng hóa trên xe, Lưu Ly lấy ra mấy văn tiền cảm tạ hắn.
Tiểu nhị khi nhìn thấy ngôi nhà tranh cũ nát của Lưu Ly, trong lòng lập tức vô cùng thất vọng, vốn tưởng rằng tiểu nương tử trước mắt mặc dù ăn mặc rách nát, nhưng ra tay hào phóng, dù sao cũng là người có tiền, có thể mang đến cho hắn vụ làm ăn thứ hai.
Nhưng bây giờ xem ra, đồ trên chiếc xe này sợ là tiêu hết hơn phân nửa tiền tiết kiệm của cô mới đúng.
Nhận được mấy đồng, tiểu nhị cửa hàng có chút phấn khởi lái xe bò rời đi.
Lưu Ly không biết ý nghĩ của tiểu nhị kia, cô với hai đứa nhỏ chuyển tất cả đồ vào trong nhà.
Vì phòng hờ, Lưu Ly đã giấu hết phần lớn lương thực, chỉ đặt một hai cân ở trong phòng.
Nhìn căn nhà rách nát này không hề có cảm giác an toàn, Lưu Ly cảm thấy mình nhất định phải xây nhà trước khi mùa đông đến, nếu không đừng nói mua chút đồ không có cảm giác an toàn, cho dù mùa đông lạnh lẽo dựa vào phòng ốc này cũng chưa chắc chịu được.