Xuyên Không Thành Nữ Phụ: Tìm Cách Để Sống

Chương 1: C1



Hiểu Linh mở mắt sau những tiếng động lạch cạch của vị y tá thường ngày thay đổi bình cắm chuyền cho cô. Đã mười ngày kể từ khi cô tới nơi này: phòng phục hồi đặc biệt cho người thực vật. Thời gian đủ dài để cô không còn suy nghĩ rốt cuộc lý do gì khiến cô tới đây, mà bây giờ cái cô cần làm là nhanh chóng khôi phục cơ năng cho thân thể này. Người này cùng tên với cô: Cố Hiểu Linh. Bệnh nhân do bị tai nạn đã hôn mê thành người thực vật một năm nay. Đột nhiên có kỳ tích diễn ra mà tỉnh lại. Đã có rất nhiều tốp bác sĩ, giáo sư đến xem xét tình trạng của cô. Nhưng duy nhất người nhà lại chưa từng tới quá.

Tiếng bước chân của nhiều người hướng tới phòng bệnh của cô. Dẫn đầu là một bác sĩ nam trẻ tuổi. Anh ta rất cao, ước chừng phải 1m88. Dáng người thon dài cân xứng. Khuôn mặt vô cùng điển trai có chút nghiêm nghị với đôi kính gọng trắng thanh lịch. Có điều, sau khi gặp vài lần, cho dù không hề giao tiếp nhưng Hiểu Linh cảm thấy con người này không hề nghiêm túc như dáng vẻ của anh ta. Đôi mắt đào hoa lúc nào cũng như đang cười đó, giọng nói chậm rãi xen chút ôn nhu đó khiến con tim bao thiếu nữ mê đắm hẳn là thuộc về một con hồ ly. Một con cáo chín đuôi lão luyện tình trường. Nam bác sĩ xem qua các chỉ số theo dõi rồi bảo mấy người phía sau:

- Một tuần qua các chỉ số đã duy trì ổn định, có thể tháo các thiết bị hỗ trợ tim phổi rồi. Một lát phân phó hộ lý có thể cho ăn nhẹ, mỗi lần không quá 200g đồ ăn lỏng. Ngày chia ăn mười lần.

Vừa nghe vị bác sĩ phân phó, các y tá nhanh chóng gỡ bỏ dụng cụ. Rốt cuộc, cô không phải thở oxy và truyền thức ăn nữa rồi.

Du Nhiên ánh mắt như đang theo dõi các y tá làm việc, nhưng thực tế lại đang quan sát Cố Hiểu Linh. Cùng sống trong một vòng tròn, bọn họ đương nhiên là quen biết nhau, gặp nhau không ít lần trong các bữa tiệc xã giao. Cô gái này trước khi bị tai nạn vẫn còn quấn quýt lấy hắn, đôi khi quấn đến phát phiền. Nhưng một năm sau nhìn thấy anh thì như một người xa lạ. Là do cú sốc quá lớn trước khi bị tai nạn hay là do trấn động não đây. Cái này cần phải kiểm tra kỹ hơn. Có điều cô gái này cũng thay đổi không ít: không nháo, không quậy...

Nếu Hiểu Linh nghe được suy nghĩ của Du Nhiên lúc này thì chắc phải trợn trắng mắt: não của anh đi đâu vậy hả bác sĩ thiên tài?. Tôi là người thực vật một năm mới tỉnh lại được không. Cho dù muốn nháo cũng phải có sức mới nháo được. Đến nói chuyện cũng bị cấm khẩu mười ngày nay vì máy thở đây.


- Cố tiểu thư, một lát đây tôi sẽ đưa cô đi kiểm tra lại tất cả các hạng mục. Cô có cảm thấy đặc biệt khó chịu ở đâu không? Chúng ta sẽ ưu tiên kiểm tra phần đó trước.

Hiểu Linh toan nói chuyện thì phát hiện không thể phát ra tiếng. Cổ họng khô khốc, đắng ngắt, dây thanh quản dường như đã quên rung động. Há miệng hớp không khí, cô cố gắng nuốt nuốt để tạo ra phản xạ bài xuất nước miếng để cổ họng trơn hơn một chút. Hồi lâu sau cũng khó khăn mở miệng nói chuyện, giọng nói khào khào, khản đặc:

- Làm phiền anh lấy dùm tôi cốc nước và nâng giường của tôi lên một chút. Cảm ơn.

Du Nhiên chăm chú quan sát từng động tác khó nhọc của Hiểu Linh mà từ trong sâu thẳm một góc nào đó chợt cảm thấy thích thú. Nha... có vẻ thời gian tới hắn sẽ không nhàm chán rồi. ra hiệu cho mấy y tá làm việc.

Các yêu cầu của Hiểu Linh được đáp ứng. Nhưng cô lại nhận ra bản thân đánh giá quá cao sự hồi phục của thân thể này. Cố hết sức, sự đau rút ở cánh tay khiến mồ hôi lấm tấm trên trán, cô vẫn không cầm ổn được cốc nước. Khớp tay cứng ngắc, run rẩy, chậm chạp. Chưa bao giờ cô chật vật đến như vậy. Cố gắng, lại cố gắng. Không biết qua bao lâu cô cũng tự uống được. Cô thừ người ra vì mệt, rồi chợt nhận ra mình đang tốn thời gian của người khác:

- Xin lỗi, khiến mọi người phải chờ tôi.

Du Nhiên mỉm cười đáp:

- Không phiền, cô đang hồi phục rất tốt. Giờ Cố tiểu thư còn yêu cầu gì không?

Câu nói hình như có gì đó không đúng. Hiểu Linh có chút nhíu mày rồi nhanh chóng gạt qua một bên. Không quan trọng.


- Tôi muốn kiểm tra não trước... Tôi không nhớ được gì cả.

Du nhiên có chút nhướn mày. Quả nhiên là quên mất sao... Lại nụ cười công nghiệp trên môi:

- Không sao. Cố tiểu thư bị tai nạn, chấn thương não nên hôn mê mất một năm. Việc trí nhớ đứt quãng cũng không có gì lạ. Từ từ sẽ hồi phục...

Hiểu Linh đột ngột ngắt lời:

- Không phải là đứt quãng. Là hoàn toàn không có chút ký ức. Cái này... bình thường sao???

- Được rồi. Vậy tôi sẽ an bài nhiều hơn các hạng mục về kiểm tra não cũng như các bài test ký ức cho cô. Các vết thương vật lý khác của Cố tiểu thư đã hồi phục hoàn toàn, nên sẽ sắp xếp các bài vật lý trị liệu để hồi phục thể trạng. Cô còn yêu cầu gì nữa không?

Hiểu Linh cứng ngắc gật nhẹ:


- Đã không còn gì nữa. Cảm ơn bác sĩ Du.

Khóe miệng Du Nhiên giương cao. Ha... mất trí nhớ sao.

- Cố tiểu thư không cần lo lắng. Chẳng phải cô còn nhớ tôi sao. Cô sẽ nhanh chóng khôi phục trí nhớ thôi.

Vừa nói, hắn vừa xoay người đi phân phó công việc chuẩn bị đưa Hiểu Linh đi kiểm tra tổng thể. Đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt, khàn đặc vang lên.

- Là bảng tên anh luôn đeo tên Du Nhiên. Tôi... không nhớ ra anh.