Xuyên Không Về Đấu La Cùng Hệ Thống Liên Minh

Chương 9



Ngồi trên xe bò tiến về sơ cấp Hồn sư học viện, Cổ Phong ngồi im một chỗ ở góc xe, tay ôm kiếm, đầu gật xuống như đang ngủ. Đường Tam thì một mực ngoái lại nhìn nhà mình. Kiếp trước Đường Tam một thân một mình, nên kiếp này hắn rất trân trọng gia đình nhỏ này.

Trước khi đi, Đường Hạo truyền thụ Búa Pháp Loạn Ba Phong, rồi để lại bức thư rời nhà ra đi.

Đường Tam một mặt buồn bã nhìn quay lại, ngồi trên xe.

“Ngươi là nhớ ba ba ngươi sao?” Lão Kiệt Khắc mỉm cười hỏi

“Dạ” Đường Tam thở dài nói

Cổ Phong chỉ mở một con mắt nhìn lên rồi lại nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Phong Thần Kiếm Pháp hắn lĩnh ngộ càng ngày càng sâu, cùng với Kiếm Đạo sơ giải, đến mức độ, dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, tâm hắn cũng hoàn toàn tĩnh lặng, một mực đi lý giải tiếp kiếm thuật cùng kiếm đạo.

Lĩnh ngộ kiếm pháp càng sâu, hắn càng cảm thấy mình bắt đầu có thể điều khiển gió xung quanh theo ý muốn. Điều này có cực kì nhiều chỗ tốt, có thể điều khiển gió thổi ngược chiều về phía đối phương, làm họ chậm lại và mất thăng bằng. Khi mình di chuyển có thể dùng gió để đẩy về phía trước. Quan trọng nhất là có thể tạo một cơn bão nhỏ dưới chân để phi hành, nhưng hắn hiện tại chưa làm được.

Không lâu sau đó, ba người đã đến học viện. Như đã biết trước, ba người Cổ Phong bị chặn lại trước cổng. Cổ Phong thì không sao, vì quần áo hắn tuy không quá đẹp nhưng rất gọn gàng, còn Đường Tam thì thủng lỗ chỗ, phải vá lại rất nhiều. Cổ Phong cũng không có nhiệm vụ cho tiền Đường Tam nha.

“Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta từ Thánh Hồn thôn tới, hài tử này là danh ngạch học viên năm nay thôn chúng ta đưa tới, ngài xem chúng ta cần phải làm những thủ tục gì?” Lão Kiệt Khắc cười trừ nói

“Nhà tranh còn có thể xuất Phượng Hoàng sao” Một tên gác cổng nói

Lão Kiệt Khắc tức giận nói: “Ngươi....”

Cổ Phong thấy mấy việc nhỏ này không cần làm quá đau đầu, ngón trỏ tay trái đẩy chuôi kiếm lên một tí, hiện ra một thanh kiếm gỗ nhỏ, lưỡi tròn không sắc, nhưng phát động kiếm khí cùng sơ ngộ kiếm ý thì cực kì sắc bén.

Hai tên gác cổng giật mình, cảm thấy như có đang có một cái gì đó kè kè trước cổ tùy thời chém xuống. Chúng nhìn xuống thì nhìn thấy Cổ Phong đang mở mắt nhìn chằm chằm vào bản thân, hai cái đồng tử chuyển thành lam sắc, một luồng khí bay ra từ đó kéo thành một đường dài 10 phân mỗi con mắt, không bay theo một quỹ đạo nhất định nào cả.

Sợ hãi bao trùm, hai tên lính gác run như cầy sấy không dám làm gì cả, mồ hôi chảy đầm đìa.

Đường Tam nhìn theo ánh mắt của họ nhìn sang Cổ Phong thì cực kì ngạc nhiên. “Hắn đã mạnh như thế này rồi sao” Đường Tam thầm nghĩ

Xa xa sau hai tên lính gác, một vị trung niên cũng ngạc nhiên tiến tới gần, “Đứa trẻ kia là ai?”

Vị trung niên kia tiến tới gần hai tai ôm quyền hơi cúi đầu nói, “Chứng minh là thật, lão tiên sinh, chuyện vừa rồi ta đại biểu cho học viện hướng ngài xin lỗi. Hai đứa nhỏ này giờ giao cho ta đi.”

Lão Kiệt Khắc thấy mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, cùng lần đầu tiên được nghe người trong thành tôn trọng mình như vậy, cũng cười cười nói, “Không sao, không sao. Vị đạo sư này, phiền ngài chăm sóc hai đứa bé này”

Nói xong Lão Kiệt Khắc chỉ quay lại, dặn dò hai đứa nhỏ một số điều rồi rời đi.

Vừa đi, Đường Tam hỏi người trung niên là ai.

“Ta không phải đạo sư trong trường này” Người trung niên mỉm cười nói

“Vậy ngài là.... lãnh đạo?” Đường Tam hơi suy nghĩ hỏi

“Ngươi rất thông minh, nhưng vẫn đoán sai, ta chỉ là một người khách ăn nhờ ở đậu ở đây thôi”

Bốp bốp

Triết lý của thầy Huấn vừa bị đánh mặt rất đau

“Mọi người gọi ta là Đại Sư”

Đúng vậy, người này là Đại Sư, người giỏi về võ hồn lý thuyết nhất đại lục.

Đại sư mang hai đứa trẻ lên phòng làm việc, chuẩn bị phô diễn kỹ năng của một cao thủ thách đấu ẩn danh đội lốt một con gà mờ sắt đoàn.

“Võ hồn Lam Ngân Thảo là không thể nào xuất hiện Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, do vậy ngươi chắc chắn là song sinh võ hồn”

Đường Tam cực kì ngạc nhiên, tay trái thủ sẵn tùy thời để gϊếŧ người diệt khẩu, nhưng lúc này Đại Sư mỉm cười nói, “Ta đã nghiên cứu qua 647 người có võ hồn lam ngân thảo …”

Đại sư nói cả một hồi lâu.

Đường Tam cảm thấy người này hoàn toàn xứng đáng làm lão sư của bản thân liền hỏi, “Ngài có thể dạy ta tu luyện võ hồn không?”

Đại sư nhìn lại mỉm cười nói, “Vậy ngươi có nguyện ý không?”

Đường Tam dập đầu ba lần bái sư, “Đường Tam bái kiến lão sư”

“Quỳ bái là lễ tiết kính quân vương và cha mẹ. Lễ này của ngươi lớn thật đó”

“Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ*” Đường Tam nghiêm túc nói

(* Câu thơ mang ý nghĩa, một ngày là thầy, cả đời là cha)

Đại sư hài lòng gật đầu, quay sang Cổ Phong.

“Nếu ta đoán không sai, thì ngươi chắc chắn là biến dị võ hồn” Đại Sử chỉ tay vào Cổ Phong nói

“Biến dị võ hồn, nó là gì” Đường Tam hỏi

Đại Sư kiên nhẫn giải thích, “Võ hồn là được truyền thừa từ cha mẹ, với một vài trường hợp đặc biệt, vài võ hồn có tỷ lệ biến dị nhất định. Biến dị võ hồn có thể là cực kì cường đại, có khả năng xuất hiện tiên thiên mã hồn lực. Nhưng hầu hết đều là biến yếu, người có biến bị võ hồn thường sẽ biến ngu ngốc, hoặc thành trí giả hơn người bình thường”

Thực chất chỉ là võ hồn là vật không thuộc về thế giới này nên Đại sư không nhận ra rồi cho là biến dị võ hồn cũng không có gì lạ.

“Ngươi có muốn bái ta làm thầy không?” Đại sư hỏi

“Võ hồn của ta, ta đã tự có sắp xếp” Cổ Phong bình tĩnh mở hai mắt ra, nói

Đại sư ngạc nhiên, nhưng cũng không nói thêm gì nữa

“Ta có thể xem võ hồn còn lại của ngươi sao” Đại sư quay sang Đường Tam hỏi

Một cái búa hiện lên, làm vẻ mặt đại sư hoảng sợ thầm nghĩ, “Hạo Thiên Chuy”

(Chuy tức là Búa)

Đại sư vội vàng nói, “Mai mốt không được dùng hay tu luyện võ hồn này, ta dạy con trước phương pháp ẩn tàng hồn ấn”

Cổ Phong ở bên cạnh cũng thầm học theo, phương pháp rất đơn giản, hầu hết người trên đại lục đều biết. Hồn ấn trên tay trái của hắn dần dần biến mất. Đại sư cũng không phát hiện, vì luyện kiếm nên Cổ Phong đã quấn khăn cả hai tay, đỡ bị tổn thương quá nhiều khi tập làm quen với Phong Kiếm, nhân tiện cũng giấu luôn võ hồn thứ hai.

Đại sư nhìn sang Cổ Phong thầm nghĩ, “Ta quá bất cẩn, không ngờ lại để lộ võ hồn thứ hai của Đường Tam trước mặt nó”

Đường Tam cảm thấy là lạ thì hiểu ra ánh mắt của Đại sư, “Lão sư, con và Cổ Phong từ bé lớn lên cùng nhau, chúng ta là bạn thân, ngươi cũng không cần phải lo lắng”

Đại sư chỉ đành gật đầu, lôi ra một cái hồn đạo khí cho Đường Tam, dùng để trữ vật. Đường Tam đặt tên nó là Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.

“Qua mấy ngày nữa ta sẽ mang Đường Tam đi lấy võ hồn, ngươi có thể đi theo” Đại sư nói

“Đa tạ” Cổ Phong cũng đồng ý, dù sao cũng đỡ phiền phức, hắn làm gì có lệnh bài nha.