Nói tới đây, Hứa Tân Niên nhíu mày nói: “Điểm cắt vào này tuy không tệ, chỉ là người ta cũng không phải kẻ ngốc, thủ đoạn vu oan giá họa chưa chắc hữu dụng.”
Hứa Nhị thúc nghe con trai cùng cháu, ngươi một lời ta một câu, bỗng nhiên phát hiện bản thân hắn người đứng đầu một nhà đã bị chèn ép đến ngoài rìa buổi nói chuyện bí mật này, hoàn toàn không xen mồm vào được.
Nhưng theo con trai phân tích từng tầng, suy nghĩ của Hứa Nhị thúc càng lúc càng rõ, càng nghĩ càng cảm thấy có thể, nhịn không được hưng phấn đập bàn:
“Con ta Từ Cựu có phong thái thủ phụ.”
Chẳng lẽ cháu của thúc thì không có phong thái thủ phụ? Hứa Thất An liếc xéo Nhị thúc, nhân cơ hội diss Hứa Nhị lang:
“Nhị lang à, cho nên nói thư sinh nói suông hỏng việc nước, đệ cũng khó thoát khỏi đường lối cũ.”
Khóe miệng Hứa Nhị lang giật giật, phản phúng: “Xin đại ca chỉ giáo.”
Hứa Thất An không hoảng hốt chút nào, “Ta không thể đưa ra biện pháp thành công luôn, nhưng ta có thể cung cấp một lối suy nghĩ.”
Hứa Nhị thúc cuống lên nói: “Nói mau.”
“Biết lưu trình phá án là cái gì không?” Hứa Thất An từ đề tài sở trường của mình nhập môn:
“Quan sát hiện trường, thu thập manh mối, sau đó lớn mật giả thiết, cẩn thận chứng thực. Từng chút một giải câu đố, thu hoạch chân tướng vụ án.”
Ánh nến lay động chiếu sang khuôn mặt ngây dại của Hứa Nhị thúc.
Hứa Nhị lang nhíu mày trầm ngâm.
Hứa Thất An chậm rãi nói: “Chúng ta cần tự hỏi không phải tính kế Chu Lập như thế nào, mà là đi quan sát Chu Lập, thu thập tin tức, sau đó tập hợp lại, lớn mật chế định kế hoạch, lại thật cẩn thận cân nhắc quá trình, để phán đoán tính khả thi của kế hoạch.”
Một phen nói chuyện trật tự rõ ràng, suy nghĩ nghiêm cẩn, khiến Hứa Nhị lang không còn lời nào để chống đỡ, cũng ở trong lòng tán đồng cách nghĩ của đại ca là chính xác.
Thì ra Ninh Yến cũng là đứa nhỏ túc trí đa mưu làm việc đáng tin... Hứa Bình Chí rất vui vẻ, hắn trước kia còn lo lắng tính cách cháu quá bướng, chỉ biết lý lẽ, tương lai sẽ chịu thiệt.
Thấy hai người đều chưa phản bác, Hứa Thất An tiếp tục nói: “Từ Cựu, đệ có công danh cử nhân, có thể tiếp xúc đến học sinh sĩ lâm, tìm hiểu một ít tin tức quan trường. Đệ đi sưu tập tình báo Chu Lập, toàn diện mọi mặt, đừng bỏ sót.”
“Nhị thúc, Chu phủ ở nội thành, Ngự Đao vệ ngày thường phụ trách tuần đêm trong ngoài thành, thúc phụ trách giám thị động tĩnh Chu phủ, không cần bản thân thúc đến làm, tìm tâm phúc đáng giá tín nhiệm đi theo dõi.”
“Chu Lập trong một ngày đi nơi nào, làm chuyện gì, tiếp xúc người nào, ta đều phải biết.”
Hai cha con gật gật đầu, bỗng nghĩ tới cái gì, nhìn chằm chằm Hứa Thất An: “Vậy còn cháu (huynh)?”
Hứa Thất An cười thần bí: “Ta phải mưu một cái đường lui cho Hứa phủ. Từ Cựu, tối nay chúng ta lại thương lượng chi tiết, thuận tiện muốn hỏi thăm đệ một việc. Đêm nay, ta ngủ lại trong phòng đệ.”
...
Tí tách, tí tách...
Tiếng nước rò vang ở trong phòng yên tĩnh.
“Đại ca, ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Ồ.”
...
“Đại ca, đã ngủ chưa.”
“Chưa.”
“Ồ.”
...
“Đại ca, tì vào đệ rồi...”
Hứa Thất An cả kinh, lại nghe Hứa Tân Niên nói: “Thu lại giò của huynh.”
“Ồ ồ...”
Lại là một lúc im lặng, nghe tiếng hít thở của nhau, Hứa Thất An hỏi: “Đệ có phải ngủ không được hay không.”
Hứa Tân Niên “Ừm” một tiếng: “Không quá thích ứng.”
Ta cũng vậy... Hứa Thất An cảm khái nói: “Chúng ta bao lâu chưa ngủ cùng giường rồi.”
Hứa Tân Niên nghĩ nghĩ, trả lời: “Sau mười tuổi, từ sau khi huynh hàng năm tập võ tiêu phí một trăm lượng, quan hệ kém đi với mẹ đệ, chúng ta cũng theo đó xa cách.”
Ta còn tưởng ngươi sẽ kiêu ngạo làm một câu: chúng ta chưa bao giờ ngủ cùng giường... Bây giờ chúng ta còn có thể ngủ cùng nhau, Linh Nguyệt muội tử thì vĩnh viễn không thể nữa... Trong đầu hiện lên ký ức khi còn bé chủ nhân ban đầu thân thể, Hứa Thất An cảm thán nói:
“Thật ra không trách thẩm thẩm, công việc Ngự Đao vệ không kiếm được nước béo gì, Nhị thúc hao hết tâm lực cộng thêm bổng lộc, một năm cũng mới hơn hai trăm lượng bạc. Một nửa đều đút cho ta. Một nửa khác mới là mọi người chi tiêu, trong lòng thẩm thẩm có oán khí là khó tránh khỏi.”
Hứa Tân Niên chuyển hướng đề tài: “Nguy cơ lần này nếu không vượt qua được, Hứa gia có thể thật sự xong rồi.”
Chu thị lang nếu không ngã, kinh sát qua đi, chính là lúc tai nạn giáng xuống Hứa phủ.
“Ta sẽ an bài tốt đường lui, cùng lắm thì sau kinh sát, cả nhà chúng ta rời khỏi kinh thành, ta cùng Nhị thúc thân thủ tốt, đến chỗ nào cũng không lo không có đường sống.” Hứa Thất An tiếc hận nói:
“Chỉ là Nhị lang đệ vất vả học hành mười năm, mới thi đỗ cử nhân.”
Hứa Tân Niên “a” một tiếng, “Công danh lợi lộc nhất thời, đệ là người đọc sách, đọc là sách thánh hiền, tu là đạo thánh hiền. Nào sẽ để ý công danh nho nhỏ.”
Hứa Thất An bày tỏ cực kỳ đồng ý nói: “Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, Đại Phụng vạn cổ như đêm dài.”
Thuyền nhỏ hữu nghị bị lật rồi, Hứa Tân Niên hít thở dồn dập một chút, bỗng nhiên cuộn người, cuốn đi đệm chăn, không nói một tiếng giả bộ ngủ.
“Này, Từ Cựu, mang chăn chia ta một ít, mùa đông khắc nghiệt, cho dù đại ca là Luyện Tinh cảnh, cũng rất khó chịu.”
Hứa Từ Cựu cuộn người, quấn chặt đệm chăn, không quan tâm hắn.
...
Khuê phòng Hứa Linh Nguyệt, than lửa đêm qua hừng hực đã tắt, trong phòng tràn ngập CO2 khiến không khí tỏ ra ngột ngạt.
Cửa sổ mở ra một khe hở, vận chuyển không khí tươi mát cho khuê phòng.
Trên khuôn mặt tuyệt đẹp như sứ trắng của Hứa Linh Nguyệt, lông mi như bàn chải nho nhỏ run rẩy, mở mắt tỉnh lại, nhìn màn đầu giường ngây người một lát, vài giây sau, đôi mắt mờ mịt khôi phục thần thái, chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Nàng duỗi cái lưng mỏi, chăn bông thật dày trượt xuống, áo trong mỏng màu trắng bao lấy thân thể mềm mại của thiếu nữ, bộ ngnực căng lên.
Bàn tay búp măng của Hứa Linh Nguyệt che lại cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, ngáp một cái.
Nha hoàn ngủ ở trên giường nhỏ đối diện giật mình tỉnh lại, không chút hoang mang mặc quần áo rời giường.
“Trong phòng ngột ngạt, mở cửa sổ ra.” Cô gái day day mi tâm, dặn dò.
Nha hoàn lập tức chạy đi mở cửa sổ.
Hứa Linh Nguyệt xốc lên chăn bông xuống giường, đi đến bên cửa sổ, hít thở không khí lạnh trong sân thổi tới.
Đại tiểu thư xuất thân võ tướng không yếu ớt như vậy, Hứa Bình Chí năm đó lúc dạy Hứa Thất An rèn luyện thân thể, thích kéo Hứa Nhị lang cùng Hứa Linh Nguyệt đi cùng.
Hai huynh muội lúc ấy liền đã đóng xuống trụ cột kiên cố, tố chất thân thể rất tốt.
Chỉ là hơi lớn lên chút, thẩm thẩm liền không cho hai đứa con theo đứa cháu xui xẻo luyện võ. Dù sao lúc ấy Hứa Bình Chí đứng đầu một nhà đã quyết định, cháu đi tập võ, con đi đọc sách.
Người đọc sách tập võ, không làm việc đàng hoàng.
Con gái càng không thể luyện võ, luyện ra một thân cơ bắp khó coi, tương lai lập gia đình như thế nào. Nói tới đây, Hứa Tân Niên nhíu mày nói: “Điểm cắt vào này tuy không tệ, chỉ là người ta cũng không phải kẻ ngốc, thủ đoạn vu oan giá họa chưa chắc hữu dụng.”
Hứa Nhị thúc nghe con trai cùng cháu, ngươi một lời ta một câu, bỗng nhiên phát hiện bản thân hắn người đứng đầu một nhà đã bị chèn ép đến ngoài rìa buổi nói chuyện bí mật này, hoàn toàn không xen mồm vào được.
Nhưng theo con trai phân tích từng tầng, suy nghĩ của Hứa Nhị thúc càng lúc càng rõ, càng nghĩ càng cảm thấy có thể, nhịn không được hưng phấn đập bàn:
“Con ta Từ Cựu có phong thái thủ phụ.”
Chẳng lẽ cháu của thúc thì không có phong thái thủ phụ? Hứa Thất An liếc xéo Nhị thúc, nhân cơ hội diss Hứa Nhị lang:
“Nhị lang à, cho nên nói thư sinh nói suông hỏng việc nước, đệ cũng khó thoát khỏi đường lối cũ.”
Khóe miệng Hứa Nhị lang giật giật, phản phúng: “Xin đại ca chỉ giáo.”
Hứa Thất An không hoảng hốt chút nào, “Ta không thể đưa ra biện pháp thành công luôn, nhưng ta có thể cung cấp một lối suy nghĩ.”
Hứa Nhị thúc cuống lên nói: “Nói mau.”
“Biết lưu trình phá án là cái gì không?” Hứa Thất An từ đề tài sở trường của mình nhập môn:
“Quan sát hiện trường, thu thập manh mối, sau đó lớn mật giả thiết, cẩn thận chứng thực. Từng chút một giải câu đố, thu hoạch chân tướng vụ án.”
Ánh nến lay động chiếu sang khuôn mặt ngây dại của Hứa Nhị thúc.
Hứa Nhị lang nhíu mày trầm ngâm.
Hứa Thất An chậm rãi nói: “Chúng ta cần tự hỏi không phải tính kế Chu Lập như thế nào, mà là đi quan sát Chu Lập, thu thập tin tức, sau đó tập hợp lại, lớn mật chế định kế hoạch, lại thật cẩn thận cân nhắc quá trình, để phán đoán tính khả thi của kế hoạch.”
Một phen nói chuyện trật tự rõ ràng, suy nghĩ nghiêm cẩn, khiến Hứa Nhị lang không còn lời nào để chống đỡ, cũng ở trong lòng tán đồng cách nghĩ của đại ca là chính xác.
Thì ra Ninh Yến cũng là đứa nhỏ túc trí đa mưu làm việc đáng tin... Hứa Bình Chí rất vui vẻ, hắn trước kia còn lo lắng tính cách cháu quá bướng, chỉ biết lý lẽ, tương lai sẽ chịu thiệt.
Thấy hai người đều chưa phản bác, Hứa Thất An tiếp tục nói: “Từ Cựu, đệ có công danh cử nhân, có thể tiếp xúc đến học sinh sĩ lâm, tìm hiểu một ít tin tức quan trường. Đệ đi sưu tập tình báo Chu Lập, toàn diện mọi mặt, đừng bỏ sót.”
“Nhị thúc, Chu phủ ở nội thành, Ngự Đao vệ ngày thường phụ trách tuần đêm trong ngoài thành, thúc phụ trách giám thị động tĩnh Chu phủ, không cần bản thân thúc đến làm, tìm tâm phúc đáng giá tín nhiệm đi theo dõi.”
“Chu Lập trong một ngày đi nơi nào, làm chuyện gì, tiếp xúc người nào, ta đều phải biết.”
Hai cha con gật gật đầu, bỗng nghĩ tới cái gì, nhìn chằm chằm Hứa Thất An: “Vậy còn cháu (huynh)?”
Hứa Thất An cười thần bí: “Ta phải mưu một cái đường lui cho Hứa phủ. Từ Cựu, tối nay chúng ta lại thương lượng chi tiết, thuận tiện muốn hỏi thăm đệ một việc. Đêm nay, ta ngủ lại trong phòng đệ.”
...
Tí tách, tí tách...
Tiếng nước rò vang ở trong phòng yên tĩnh.
“Đại ca, ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Ồ.”
...
“Đại ca, đã ngủ chưa.”
“Chưa.”
“Ồ.”
...
“Đại ca, tì vào đệ rồi...”
Hứa Thất An cả kinh, lại nghe Hứa Tân Niên nói: “Thu lại giò của huynh.”
“Ồ ồ...”
Lại là một lúc im lặng, nghe tiếng hít thở của nhau, Hứa Thất An hỏi: “Đệ có phải ngủ không được hay không.”
Hứa Tân Niên “Ừm” một tiếng: “Không quá thích ứng.”
Ta cũng vậy... Hứa Thất An cảm khái nói: “Chúng ta bao lâu chưa ngủ cùng giường rồi.”
Hứa Tân Niên nghĩ nghĩ, trả lời: “Sau mười tuổi, từ sau khi huynh hàng năm tập võ tiêu phí một trăm lượng, quan hệ kém đi với mẹ đệ, chúng ta cũng theo đó xa cách.”
Ta còn tưởng ngươi sẽ kiêu ngạo làm một câu: chúng ta chưa bao giờ ngủ cùng giường... Bây giờ chúng ta còn có thể ngủ cùng nhau, Linh Nguyệt muội tử thì vĩnh viễn không thể nữa... Trong đầu hiện lên ký ức khi còn bé chủ nhân ban đầu thân thể, Hứa Thất An cảm thán nói:
“Thật ra không trách thẩm thẩm, công việc Ngự Đao vệ không kiếm được nước béo gì, Nhị thúc hao hết tâm lực cộng thêm bổng lộc, một năm cũng mới hơn hai trăm lượng bạc. Một nửa đều đút cho ta. Một nửa khác mới là mọi người chi tiêu, trong lòng thẩm thẩm có oán khí là khó tránh khỏi.”
Hứa Tân Niên chuyển hướng đề tài: “Nguy cơ lần này nếu không vượt qua được, Hứa gia có thể thật sự xong rồi.”
Chu thị lang nếu không ngã, kinh sát qua đi, chính là lúc tai nạn giáng xuống Hứa phủ.
“Ta sẽ an bài tốt đường lui, cùng lắm thì sau kinh sát, cả nhà chúng ta rời khỏi kinh thành, ta cùng Nhị thúc thân thủ tốt, đến chỗ nào cũng không lo không có đường sống.” Hứa Thất An tiếc hận nói:
“Chỉ là Nhị lang đệ vất vả học hành mười năm, mới thi đỗ cử nhân.”
Hứa Tân Niên “a” một tiếng, “Công danh lợi lộc nhất thời, đệ là người đọc sách, đọc là sách thánh hiền, tu là đạo thánh hiền. Nào sẽ để ý công danh nho nhỏ.”
Hứa Thất An bày tỏ cực kỳ đồng ý nói: “Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, Đại Phụng vạn cổ như đêm dài.”
Thuyền nhỏ hữu nghị bị lật rồi, Hứa Tân Niên hít thở dồn dập một chút, bỗng nhiên cuộn người, cuốn đi đệm chăn, không nói một tiếng giả bộ ngủ.
“Này, Từ Cựu, mang chăn chia ta một ít, mùa đông khắc nghiệt, cho dù đại ca là Luyện Tinh cảnh, cũng rất khó chịu.”
Hứa Từ Cựu cuộn người, quấn chặt đệm chăn, không quan tâm hắn.
...
Khuê phòng Hứa Linh Nguyệt, than lửa đêm qua hừng hực đã tắt, trong phòng tràn ngập CO2 khiến không khí tỏ ra ngột ngạt.
Cửa sổ mở ra một khe hở, vận chuyển không khí tươi mát cho khuê phòng.
Trên khuôn mặt tuyệt đẹp như sứ trắng của Hứa Linh Nguyệt, lông mi như bàn chải nho nhỏ run rẩy, mở mắt tỉnh lại, nhìn màn đầu giường ngây người một lát, vài giây sau, đôi mắt mờ mịt khôi phục thần thái, chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Nàng duỗi cái lưng mỏi, chăn bông thật dày trượt xuống, áo trong mỏng màu trắng bao lấy thân thể mềm mại của thiếu nữ, bộ ngnực căng lên.
Bàn tay búp măng của Hứa Linh Nguyệt che lại cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, ngáp một cái.
Nha hoàn ngủ ở trên giường nhỏ đối diện giật mình tỉnh lại, không chút hoang mang mặc quần áo rời giường.
“Trong phòng ngột ngạt, mở cửa sổ ra.” Cô gái day day mi tâm, dặn dò.
Nha hoàn lập tức chạy đi mở cửa sổ.
Hứa Linh Nguyệt xốc lên chăn bông xuống giường, đi đến bên cửa sổ, hít thở không khí lạnh trong sân thổi tới.
Đại tiểu thư xuất thân võ tướng không yếu ớt như vậy, Hứa Bình Chí năm đó lúc dạy Hứa Thất An rèn luyện thân thể, thích kéo Hứa Nhị lang cùng Hứa Linh Nguyệt đi cùng.
Hai huynh muội lúc ấy liền đã đóng xuống trụ cột kiên cố, tố chất thân thể rất tốt.
Chỉ là hơi lớn lên chút, thẩm thẩm liền không cho hai đứa con theo đứa cháu xui xẻo luyện võ. Dù sao lúc ấy Hứa Bình Chí đứng đầu một nhà đã quyết định, cháu đi tập võ, con đi đọc sách.
Người đọc sách tập võ, không làm việc đàng hoàng.
Con gái càng không thể luyện võ, luyện ra một thân cơ bắp khó coi, tương lai lập gia đình như thế nào.