Cô đã bị đuổi việc, ngày mai lên công ty thu dọn đồ đạc.
Phương Hiểu Đồng hờ hững ngồi ở ghế chờ trạm xe buýt, đôi mắt đỏ hoen trước dòng tin nhắn của cấp trên, cô ngước đầu lên cố nén lại không cho nước mắt rơi xuống.
Hôm nay công ty có một nữ SEO mới chuyển đến, cô ta là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo nên đã một làm cuộc tổng thanh trừng nội bộ. Các nhân viên không đủ trình độ và năng lực sẽ bị tống cẳng ra khỏi công ty.
Hiểu Đồng chỉ là một nhân viên tổ chức sự kiện thấp kém, lương tháng chưa tới năm triệu, ngày làm hơn 10 tiếng mệt không thể thở, chưa kể đến việc lâu lâu còn phải tăng ca không lương. Dù rất bất mãn nhưng cô vẫn phải cắn răng đi làm để trả nợ.
Ba mẹ ly hôn từ năm cô học lớp 11. Từ một đứa trẻ có cuộc sống hạnh phúc bỗng chốc trở thành cô nhi, buộc phải bỏ học ngang để ra đời bươn chải, kiếm tiền tự nuôi sống bản thân.
Ting… ting…
Hai dòng tin ghi âm lần lượt gửi đến. Giọng nói của họ phẫn nộ, hấp hối như muốn giết người.
Ngày mai còn không trả tiền tao sẽ lột xác ông ta ra.
Ngày mai trả luôn hai tháng tiền nhà còn nợ, không có tiền thì dọn đồ cút đi chỗ khác.
Chỉ trong một đêm, hàng trăm áp lực đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của cô. Mất việc, mất nhà, không bạn bè người thân, lại phải gánh số nợ khủng cho người cha nghiện cờ bạc. Cô quá mệt mỏi với cuộc đời này rồi, cô thẫn thờ ngã lưng vào tấm bảng phía sau ghế, từng giọt nước mắt đau thương cứ thế mà rơi xuống. Đôi mắt cô nặng trĩu nhìn lên vầng trăng, rất muốn ông trời cho cô cơ hội được làm lại từ đầu.
Không, không thể quay lại nữa rồi… Cô chỉ muốn kết liễu bản thân, chấm dứt mọi thứ.
...
Hiểu Đồng mang theo ánh mắt vô vọng bước lên một cây cầu lớn, trái tim như chết lặng, trên đời này không còn gì đáng để cô lưu luyến nữa. Cô chết rồi, thế giới cũng chỉ mất đi một người vô tích sự, sẽ không có ai vì cô mà đau lòng hay rơi nước mắt.
Cô cong môi cười nhạt, lấy hết can đảm chuẩn bị nhảy xuống bờ sông đen tối tịch, sâu không thấy đáy. Bỗng chốc mây đen kéo đến, sấm chớp ẩn hiện như sắp có một trận bão lớn. Có lẽ chính ông trời cũng muốn tiễn cô ra đi.
Cô nhắm mắt định nhảy xuống thì nghe tiếng la thê thảm của bà cụ ở phía sau. Bà gánh quá nhiều đồ trên vai nên bất cẩn té ngã, làm hai đầu gối trầy xước, đồ đạc rơi tứ tung.
Hiểu Đồng thấy cụ bà tội nghiệp nên đã bước đến giúp đỡ, bà ta như kéo cô về lại cõi chết. Cô vốn là một người rất nhút nhát, dũng khí nhảy sông khi nãy đã bị đánh mất, giờ cô run rẩy không dám nhìn xuống bờ sông tối đen như mực này.
Cô chạy lại đỡ bà đứng lên.
- Con gái, bà đã mấy ngày không ăn cơm rồi, đói đến cả người bủn rủn. Con cho bà xin vài đồng lắp bụng.