Sau khi trút giận lên người Kiều Trấn Vũ, cô hả dạ đi về Bách Lạc Môn tìm Yên Chi. Hôm qua gặp nhau quá gấp gáp nên cô chưa dò thám được gì, hôm nay nhất định phải ba mặt một lời nói rõ hết mọi chuyện với cô ta.
[Bách Lạc Môn]
Yên Chi đang nằm trên ghế sofa xả băng ghi âm, cô đặt máy nghe lén lên người của Tào Chấn Kiệt nhưng chẳng phát hiện được gì. Nhiệm vụ của cô là phải tiếp cận Tào Gia để theo dõi quân tình và nhất cử nhất động của binh bộ Thượng Hải.
Hôm qua gặp Tào Chấn Kiệt ở vũ trường, cô đã lanh trí gắn máy nghe lén tân tiến nhất của Đông Dương vào đôi giày hắn.
Những tưởng có hiệu quả, nào ngờ hắn chỉ là một tên mọt sách chỉ biết học và học. Hắn không hề tham chiến vị trí tư lệnh hay thống đốc của Tào Gia.
- Đúng là tốn hơi.
Cạch....
Hiểu Đồng xông cửa đi vào làm ả hoảng hốt không kịp giấu cái máy nghe băng. Yên Chi thấy cô phát hiện bí mật của mình, âm thầm rút cây dao từ sau lưng để giết cô.
Hiểu Đồng đóng chặt cửa sau đó gạt máy ghi âm qua một bên, kéo cô ta ngồi xuống ghế.
- Cô…
- Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.
Yên Chi cắm lại cây dao vào thắt lưng, tạm thời không hành động lỗ mãng.
- Cô thực sự không nhớ gì sao? Cô nhìn kỹ mặt tôi đi, đêm đó tôi muốn nhảy sông tự tử, chính cô đã kéo tôi lại, cô còn xin tiền tôi nữa. Tôi khẳng định cô chính là bà cụ đêm đó, cô ráng nhớ lại đi. Đêm mà tôi xuyên không, cô cũng ở đó, tôi nghĩ chúng ta đã cùng quay về nơi này. Có lẽ trong lúc xuyên không cô đã đụng trúng đầu hay gì đó nên đã mất trí rồi.
Yên Chi nhăn mặt bối rối, không biết cô đang định bày trò gì.
- Cô nhận nhầm người rồi, tôi thật sự không biết cô. Tôi cũng chưa từng đập đầu vô đâu, nên tôi không bị mất trí.
Làm sao để khiến ả ta tin lời mình nói đây:
- Cô chính là gián điệp Đông Dương phái đến.
Yên Chi hoảng hồn bịt miệng cô lại, đứng dậy mở hé cửa xem có ai bên ngoài không. Yên Chi thay đổi sắc mặt, rút dao ra kề vào cổ Hiểu Đồng.
- Đừng có nói bậy, tội danh này rất lớn, tôi và cô gánh không nổi đâu.
Hiểu Đồng cứng giọng không sợ.
- Là cô đã đưa tôi về đây, chắc chắn cô muốn tôi thay đổi lịch sử. Nếu bây giờ có phát sinh tình tiết đi ngược với kịch bản ban đầu, cô sẽ không còn là bà cụ già yếu đáng thương đó nữa.
Yên Chi ngây người ra rất lâu, sau đó cô đờ đẫn buông lỏng cây dao xuống, giọng nói nghẹn ngào.
- Cụ bà đáng thương...
- Tôi nghĩ ông trời đã cho chúng ta cơ hội được làm lại một lần, cô hãy trân trọng đi. Đêm đó cô kéo tôi về lại từ cõi chết, bây giờ tôi xuyên không đem những lời này nói lại để thay đổi nửa đời sau của cô.
Yên Chi thẫn thờ không dám tưởng tượng bản thân về già, cô vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, sao cuối đời lại sống khổ sở đến thế, phải ăn xin kiếm cơm, không có chồng con, cô độc đến chết.
Yên Chi ôm chầm lấy Hiểu Đồng oà khóc như một đứa trẻ, cô không ngờ sau này bản thân lại đáng thương như vậy. Biết trước tương lai xấu sổ là một chuyện rất vô vọng, nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là cô liền khóc nức nở không thể nín lại.
- Cô đừng gạt tôi, tôi sợ lắm.
Hiểu Đồng vuốt ve tấm lưng con ong của Yên Chi, an ủi cô.
- Bây giờ cô biết được tương lai rồi, phải cố gắng trân trọng cơ hội này, tôi không muốn xuyên không lần hai đâu. Thôi nín đi mà.
Yên Chi khóc tội quá làm Hiểu Đồng xúc động cũng muốn khóc theo. Cô không kiềm được vỡ òa, hai cô gái đáng thương cứ thế ôm chầm lấy nhau trút tâm sự.
- Số tôi cũng khổ lắm, ba tôi nợ nần chồng chất, mẹ tôi thì bỏ trốn theo người khác. Tôi còn mất việc mất nhà, đúng là không chết không được mà huhu.
- Thì ra số phận chúng ta đáng thương như vậy, ba tôi cũng vì nợ nần mà bán tôi sang Đông Dương làm nô lệ. Nhờ thiếu tá cưu mang nên tôi mới có thể sống sót, ông ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, dù ông ta bắt tôi làm gì tôi cũng phải làm theo, không dám phản kháng.
- Hình như là cô đáng thương hơn tôi.
- Chúng ta đều đáng thương như nhau cả.
Hai cô gái có chung số phận quyết định kết giao thành bạn tốt.
Yên Chi ôm chặt cô.
- Cô yên tâm, từ nay về sau có ai ăn hiếp cô cứ nói tôi nghe, tôi sẽ lột xác hắn ra.
Hiểu Đồng vui mừng gật đầu, Yên Chi là người bạn duy nhất mà cô kết giao ở nơi này, nhất định phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp này.
Cốc… cốc… cốc
Hiểu Đồng mở cửa ra thì thấy Hồ Mập đứng mếu máo ngoài cửa.