Anh nhìn qua Hiểu Đồng, để cô đi một mình đúng là nguy hiểm mà. Nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao.
- Đi theo tôi.
Nhậm Đình Đình thấy họ đi khuất, cô liền thay đổi sắc mặt, trầm tư suy nghĩ rất lâu, thay vì khoanh tay để hai người họ đến với nhau, chi bằng giải quyết triệt để cái chướng ngại vật này.
…
Sòng bạc
Hôm nay có người dám chơi trò gian lận ở sòng bạc của Kiều Trấn Vũ. Giải quyết theo quy định sòng bạc thì hắn sẽ bị chặt hai ngón tay, vốn không cần kinh động đến anh. Nhưng kẻ đó lại là em họ của Hồng gia - băng đảng xã hội đen quyền thế chuyên đi thu tiền bảo hộ, ông ta đến lấy người, không ai dám ngăn cản.
Hồng gia sai đàn em lật đổ cả tiệm sòng bạc của Kiều Trấn Vũ, đập vỡ toàn bộ đồ đạc, ai dám ngăn cản thì giết luôn kẻ đó.
- Dừng tay.
Các nhân viên và đàn em ai cũng mừng rỡ vì anh đến giải quyết mớ hỗn độn này. Họ cúi đầu chào anh:
- Kiều thiếu gia.
Một tên thuộc hạ chạy lại tường trần sự việc cho Kiều Trấn Vũ, anh ta nghe xong mặt không biến sắc, hất cằm ra lệnh cho đàn em khiêng một cái bàn và một cái ghế ra.
Hồng gia cau mày không biết anh định làm gì, mặt ông ta hống hách căn bản không để ai trong mắt.
Kiều Trấn Vũ ngồi vào ghế, ung dung châm điếu thuốc.
- Đúng là đám vô dụng, làm một tí việc cũng không xong.
Mắt To lôi kẻ gian lận đó quỳ trước mặt anh. Hắn sợ hãi quay sang cầu cứu Hồng gia.
- Anh hai, cứu em.
Phương Hiểu Đồng đứng phía sau anh run rẩy không dám lên tiếng, cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng đen tối như này, như thể chỉ cần mở lời là lập tức bị bắn chết.
Hồng gia kênh mặt, lên giọng:
- Người đâu, mau đưa cậu ta về.
Đám lính đó không ai dám động đậy, họ sợ đắc tội Kiều Trấn Vũ, ai nấy đều sợ sệt đứng im như khúc gỗ.
Anh ngồi bắt chéo chân, các ngón tay gõ từng nhịp trên đùi, căn bản không để ông ta trong mắt.
Anh rút cây dao ném lên bàn, quay qua nói với hắn:
- Nói đi, muốn chặt hai ngón tay… hay cả bàn tay.
Hồng gia sôi máu lấy cây roi sắt ra muốn dạy dỗ anh:
- Thằng nhãi, dám chống đối với ông. Lúc tao đi giết người mày chỉ là một thằng đang hôi sữa mẹ.
Kiều Trấn Vũ cười khẩy, vốn không để ông ta trong mắt. Anh giơ ngón tay ra lệnh cho đàn em, họ ghì chặt tên đó, đặt bàn tay hắn lên bàn, cầm con dao lên chuẩn bị chặt xuống.
Anh phả khói thuốc về phía ông ta:
- Đây là địa bàn của tôi, không đến lượt ông lên tiếng.
Anh gật đầu để họ động dao, gian lận thì phải chặt tay, không một ai được ngoại lệ.
Họ vung dao lên cao để lấy đà chặt ngón tay đứt ra làm đôi. Phương Hiểu Đồng muốn nhúng tay vào can thiệp, bởi vì cô không muốn nhìn thấy anh làm chuyện ác nữa. Cô từng nói sẽ thay đổi anh, nhất thời không thể bắt anh dẹp hết sòng bạc thuốc phiện, thôi thì giúp được chừng nào hay chừng đó.
Cô vội chạy tới cản lại, quay sang năn nỉ Kiều Trấn Vũ:
- Đừng chặt tay hắn. Hắn chỉ phạm một lỗi rất nhỏ thôi mà, nể tình lần đầu vi phạm anh có thể tha cho hắn không. Đừng làm mất hòa khí hai bên.
Hồng gia không cần phụ nữ lên tiếng giúp đỡ. Để đàn em biết được ông phải nhờ một con nhóc hai mươi mấy tuổi giải quyết thì còn ai phục ông nữa.
- Câm miệng, chừng nào tới lượt mày lên tiếng.
Ông ta phát cáu, hung hăng đến gần, vung tay lên cao muốn tát vào mặt cô để dạy dỗ.
Bùng…
Kiều Trấn Vũ bóp cò bắn nát đầu gối ông ta. Ông khụy xuống đất la hét thảm thê, đầu gối thủng một lỗ lớn, máu me chảy bê bết. Từ nay cái chân đó coi như tàn phế, suốt đời phải chống gậy, không thể đi đứng bình thường.
Anh quăng cây súng vào người ông ta, gương mặt anh vẫn giữ nét lạnh lùng bí hiểm, những chuyện này đối với anh nhiều như ăn cơm bữa rồi, đừng dại mà đắc tội với anh không thì kết cục cũng sẽ giống ông ta.
- Người của tôi không đến lượt ông dạy bảo. Đây chỉ là một sự trừng phạt nhẹ, nếu ông còn dám gây sự trước mặt tôi…
Anh giơ ngón tay hình cây súng bắn vào đầu mình để cảnh cáo.
Phương Hiểu Đồng vốn tự ti nhát gan, lần đầu chứng kiến cảnh tượng hắc ám này làm cô run sợ chết khiếp. Đột nhiên cô thấy Kiều Trấn Vũ như khoác một lớp mặt nạ mới, trông anh tàn ác rất đáng sợ. Cô thấy thất vọng vì bản thân không có năng lực giúp anh phản hắc.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Kiều Trấn Vũ không thể chống cự thêm nữa, tinh thần của anh đang rất mệt mỏi. Đầu anh như muốn nổ tung lên, anh chán nản đứng dậy, một mình không nói không rằng rời khỏi sòng bạc, để lại cô ấy bơ phờ đứng phía sau.
Hổ Mập bây giờ mới đến nơi, không biết mướn hắn về làm việc hay để hắn làm biếng. Hắn hấp tấp ngó nghiêng ngó dọc tìm Phương Hiểu Đồng.
- Trời ơi, cô nại nại cô ở đây.
Cô cau mày bối rối, tự dưng khi không chạy hối hả đến tìm cô.
- Chuyện gì?
Hắn chỉ ra chiếc xe ngoài cửa:
- Thiếu gia dặn tôi chở cô về.
Cô bực mình lắc đầu:
- Không muốn về.
Hắn sợ hãi nảy cẳng lên:
- Không được, ban nãy thiếu gia tức giận lắm, chửi tôi một vố rồi. Cô mà không về anh ấy sẽ đánh tôi chết.
Hóa ra anh đã dặn hắn đi theo để bảo vệ cô, nhưng vì hôm qua ăn quá nhiều "món ngon" do cô làm nên hắn bị tiêu chảy nguyên ngày, đi đến bủn rủn tay chân. Bao tử hắn yếu nên "socola" cũng nhiều hơn người khác.
Cô tức giận khoanh tay lại:
- Suốt ngày bắt tôi về nhà, tôi ở nhà biết làm cái giống gì.
Hổ Mập nghe thấy cô than vãn như vậy liền nhẹ giọng trách mắng.
- Chà, cô đúng là sống trong phước mà không biết hưởng. Cô chỉ cần ăn ngủ thở là được, còn có một hộ vệ cao to lực lưỡng như tôi đi theo bảo vệ. Cuộc sống như này nhiều người muốn còn không được.
Tên ngốc này đúng là dai dẳng mà, nói mãi không hiểu, cô đành phải chấp nhận đi theo hắn về nhà thôi. Suốt ngày đi theo cằn nhằn nhức cả đầu.
…
Kiều Trấn Vũ mang theo một bụng tâm sự đi về Bách Lạc Môn uống rượu. Cơn say là liều thuốc tốt nhất để anh xoa dịu tâm trạng mình.
Anh uống từ chiều đến tối, uống hết chai này đến chai khác, say đến cả người đỏ bừng, đầu óc mê man. Sao lần này lạ quá, anh có uống bao nhiêu cũng không thể xua đi nỗi buồn trong lòng, càng uống anh lại càng rầu hơn.
Anh tức giận ném chai rượu thủy tinh xuống đất, mảnh vỡ văng tứ tung. Xung quanh không ai dám hó hé, mặc cho anh làm gì thì làm.
Anh xách áo choàng, cầm theo chai rượu khác đi khỏi Bách Lạc Môn.
Anh vừa uống rượu vừa đi đứng loạng choạng, anh say đến nỗi ngã khụy, phải lấy hai tay chống lại để không đập mặt xuống đất.
- Kiều Trấn Vũ…
Nhậm Đình Đình từ xa chạy lại đỡ anh đứng lên. Cô ta lo lắng sợ anh bị thương.
- Anh không sao chứ? Sao anh lại uống say như vậy?
Cô khó khăn đỡ anh đứng dậy, đầu óc anh quay cuồng, mơ mơ màng màng nhìn lầm cô ta là Phương Hiểu Đồng.
Anh bất giác nở nụ cười tươi, ôm
chặt lấy cô, anh mệt mỏi tựa vào vai cô mếu máo.
- Đừng đi… đừng rời xa anh…
Nhậm Đình Đình tưởng đâu anh đang nói với mình, cô ta vui vẻ ôm lại anh, không ngừng vuốt lưng để an ủi anh.
- Em không đi đâu hết, em sẽ ở lại bên anh.
Hai người nhìn nhau đắm đuối, Kiều Trấn Vũ nâng cằm cô lên, anh nhắm mắt lại, chậm rãi cúi xuống muốn hôn vào đôi môi đó.