Xuyên Không Yêu Phải Nam Phụ Hắc Bang

Chương 25: Thành Phố Bạo Loạn



Chớp mắt đã trôi qua ba ngày, 72 tiếng đối với anh như một năm tháng dài đằng đẵng, không thể chịu đựng thêm giây phút nào nữa.

Những đêm qua anh không tài nào chợp mắt nổi, tâm trạng như rơi xuống đáy vực, tính khí trở nên nóng giận thất thường, cả gương mặt cũng tiều tụy trông thấy.

Anh không thể tiếp tục nằm trên giường bệnh nữa, đám người đó chẳng làm được tích sự gì, cả ngàn người không tìm nổi một người.

Chút nỗi đau thể xác này đối với anh như chuyện cơm bữa, anh cũng chai mất rồi.

Kiều Trấn Vũ lột bỏ bộ đồ bệnh nhân, thay áo sơ mi trắng và quần tây, mang theo áo khoác ngạo nghễ rời khỏi bệnh viện.

Các bác sĩ y tá không ai dám lên tiếng ngăn cản, mặc cho họ có khuyên can ngàn lần thì anh vẫn cố chấp với ý định của mình.



[Đại hội]

Đại hội là nơi tập trung tất cả những người cầm đầu trong băng đảng, Kiều Trấn Vũ chính là long đầu ngồi chính giữa, hai mặt bàn dài mỗi bên có hơn mười tên, đồng loạt ngồi yên mặc anh sai khiến.

Không ít người thắc mắc tại sao Kiều Trấn Vũ tuổi đời còn trẻ lại có thể nắm giữ quyền lực đen tối như vậy.

Chính anh là người một tay khuếch đại kinh doanh thuốc phiện và sòng bạc ở Đại Thượng Hải. Anh bắt tay hợp tác với nhiều gia tộc quyền thế, cấu kết gian thương đả thông thủy lục hai đường vận chuyển. Thành lập băng đảng xã hội đen hiên ngang tung hoành không ai có thể ngăn cản.

Vỏn vẹn ba năm anh đã có được mọi thứ mà người bình thường chỉ dám mơ mộng, tiền bạc, quyền lực, mỹ nữ, tất cả đều nằm trong tầm tay.

Kiều Trấn Vũ ngồi quay lưng ra cửa sổ hút thuốc hơn cả tiếng rồi, từng làn khói u uất phả ra, làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng, ngột ngạt.

Anh không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc khiến bọn họ thấp thỏm như đứng trên biển lửa, không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Một tên thuộc hạ khẽ gõ cửa, sau đó bước đến bên cạnh Kiều Trấn Vũ.

Hắn không dám ngước đầu lên, đôi tay lạnh buốt nắm chặt hai bên quần, lấp vấp mở miệng:

- Đại… ca…

Kiều Trấn Vũ khẽ liếc nhìn, từ từ quay ghế ra sau, chà điếu thuốc xuống mặt bàn để dập tắt lửa. Anh thở dài gắn chặt mắt vào hắn.

- Nói.

Phản ứng tự nhiên của hắn ắt hẳn là lùi về sau vài bước, hắn biết nói câu này ra, thế nào cũng chết cho coi.

- Bọn em… đã tìm khắp Đại Thượng Hải rồi… cũng không thấy…

- Không tìm thấy người tên… tên… Phương Hiểu Đồng…

Quả thật không sai, sắc mặt của Kiều Trấn Vũ căm phẫn như muốn giết người, ánh mắt trở nên hung dữ và sắc bén hơn. Một tay gạt hết ly thủy tinh và gạt tàn xuống đất, mảnh vỡ văng tứ tung.



- Tất cả đều là lũ phế vật, cả ngàn người tìm không được một người.

Anh tức giận gồng chặt tay, đập mạnh xuống mặt bàn.

- Lập tức đi điều tra các bến cảng, ga tàu… xem ra cô ấy không còn ở Thượng Hải nữa.

Anh bất lực chống tay lên trán, mệt mỏi xoa hai bên thái dương, đầu đau muốn nổ tung, e là lành ít dữ nhiều rồi.

Anh liếc qua bọn cầm đầu ngồi đơ như bức tượng. Khí chất bức người đáng sợ, nhìn vào ánh mắt cũng đủ khiến người khác lạnh sống lưng.

Họ giật mình đứng bật dậy, gật đầu lia lịa, lập tức đi thực hiện những gì anh bàn giao.

Khi tất cả bọn họ rời khỏi, Kiều Trấn Vũ mới chịu thả lỏng mình. Anh mang ánh mắt vô vọng nhìn ra cửa sổ, phải nhờ thuốc lá kiềm chế nỗi đau tinh thần, anh sắp phát điên lên rồi.

- Phương Hiểu Đồng, rốt cuộc em đang ở đâu.



Từng cơn đau xác thịt hành hạ trong cơ thể, toàn thân tê liệt không tài nào cử động được.

Phương Hiểu Đồng nhăn mặt tỉnh dậy trong đau đớn, cô nhích một cái nhẹ liền đau đến không thể thở. Mặt đầy máu me, cả người ê ẩm, đầu óc choáng váng nhìn không rõ trời đất.

Rơi xuống vực sâu vạn trượng nhưng cô vẫn đại nạn không chết, may thay có cành cây đỡ lại, giảm bớt trọng lượng va chạm xuống mặt đất.

Cô cắn răng chịu đựng, chống tay ngồi dậy, một bên chân bị cục đá nặng đè gãy, máu chảy đến khô cạn, ruồi muỗi bu vào kiếm ăn, làm tổ.

Vết thương ghê tởm đó khiến cô ớn lạnh, điên cuồng dùng tay xua chúng ra chỗ khác.

- Biến ra… biến ra…

Cô ôm đầu đau nhức, ráng nhớ lại toàn bộ sự việc. Cô chỉ nhớ hôm đó có kẻ tiêm thuốc làm cô ngất đi, sau đó cảm thấy thân thể như bị hàng ngàn cục đá đè nặng đến thở không nổi. Mãi đến bây giờ mới bị cơn đau làm cho tỉnh lại.

Hiểu Đồng ngước nhìn lên trên, ánh nắng chói chang rọi vào đôi mắt nhạy cảm, cô bất giác lấy tay che lại, chỉ dám ngó nhẹ khung cảnh xung quanh.

- Nơi quái quỷ gì thế.

Cô mệt mỏi ngã xuống đất, không còn một chút sức lực, mang hàng ngàn vết thương đau rát, không còn chỗ nào lành lặn.

Ánh mắt vô vọng nhìn lên trời, cô bất giác bật cười trong đau khổ, chẳng phải đây là cái kết anh ta muốn sao. Ngay cả ông trời cũng toại nguyện giùm anh ta, hành hạ cô người đến không ra người, ma không ra ma.

- Tại sao không cho tôi chết, tại sao không đưa tôi về thế giới của mình… tại sao…

Cô nực cười bật khóc thành tiếng, nước mắt mặn chát làm vết xước trên mặt đau rát lên.

Bây giờ không phải là lúc đau buồn, cô phải tìm cách rời khỏi nơi quỷ quái này. Bằng không, toàn thân cô sẽ bị sâu bọ bu vào ăn sạch không còn miếng thịt.



Cô với tay nắm lấy cành gỗ lớn, mượn nó làm gậy chống từng bước đi.

Lê lết cái chân gãy cùng tấm thân nặng nề ra khỏi khu rừng quái gỡ. Cô vật vã rất lâu mới ra đến thị trấn, nụ cười vừa mới chớm nở trên môi chẳng mấy chốc lại bị dập tắt.

Cảnh tượng trước mắt không khá khẩm hơn là bao. Nơi này là một thị trấn bạo loạn, bị ảnh hưởng nặng nề bởi chiến tranh. Khắp nơi đều là bạo dân, chạy nạn, đói đến không có hạt cơm vào bụng, phải ăn lá cây sống qua ngày. Nhà cửa và con đường đều bị bom dội đến tan tành. Xác người rải rác tứ tung, không ai thèm ngó ngàng, cả thân họ còn lo không xong, hơi sức đâu mà lo chuyện bao đồng.

Có hai dân đói giành giật nhau cái màn thầu đụng cô ngã mạnh xuống đất. Cô ôm chặt chân mình, nhăn mặt đau đớn, ứa ra nước mắt. Thực sự rất đau, xương khớp bị lệch vị trí, mỗi lần cô cử động là cơn đau lại ập lên thần kinh não, vết thương sưng tấy phập phồng đỏ ửng.

Một bà cô chừng ba mươi, ăn mặc sang trọng ngồi xích lô băng ngang, bà ta thấy Hiểu Đồng mặt mày có vẻ không tệ, nhưng sao lại thương tích đến nông nỗi này.

- Dừng xe.

Cô ta xuống xe, rút khăn tay bịt lại hai mũi, nhăn mặt chê bai.

- Nè?

Phương Hiểu Đồng nhìn bà ta đầy hoang mang, thành phố bạo loạn khắp nơi đều là nạn dân, sao bà ta lại ăn mặc đẹp đẽ như vậy.

Cô không thể lo toan quá nhiều nữa, lúc này bà ta là người duy nhất có thể giúp cô.

Cô dè dặt cất tiếng, van xin bà ta tốt bụng cứu giúp:

- Chân tôi bị gãy rồi, cô có thể giúp tôi không? Sau khi khỏe lại, tôi nhất định sẽ trả ơn cô.

Bà ta suy nghĩ một hồi, dùng khăn vẫy bớt mùi máu hôi tanh trên người cô.

- Cô tên gì? Là người ở đâu?

- Tôi…

Hai mi mắt cô suy sụp:

- Tôi không có nhà, cũng không có tên.

- Tức là vô gia cư rồi.

Thời thế bây giờ người vô gia cư nhiều vô số kể, mười người thì hết mười người gặp nạn. Hiểu Đồng đúng là có hơi tàn tạ, nhưng nhìn kỹ thì dung mạo quả thật không tệ, thân hình lại mảnh mai thướt tha. Tút tát lại ngoại hình chắc chắn là một đại mỹ nhân.

Bà ta cười thầm, không ngờ có nguyên con gà đẻ trứng vàng dâng tận miệng như này.

Bà ta là Thập Tam Nương - bà chủ lầu xanh. Nghe Hiểu Đồng trả lời như vậy, hai mắt bà ta sáng trưng, nảy ý định xấu muốn bắt cô làm gái tiếp khách cho mình.

- Trời ơi, đáng thương quá, đứng lên đi, tôi dẫn cô đi điều trị.

Bà ta có tiếng là con cáo già chuyên bắt cóc những cô gái mồ côi, thất lạc về làm gái mại dâm, xưa nay chưa một ai có khả năng thoát khỏi ma trảo của bà. Cuộc đời của họ như đặt dấu chấm hết, bước sang một trang giấy lan tràn mực đen.