Vốn dĩ đêm qua là thời cơ tốt để chạy trốn nhưng cô Phương Hiểu Đồng đây lại ngủ quên. Bất giác thì trời đã sáng, tiếng đập cửa ồn ào như xó chợ cũng không thể đánh thức cô dậy.
- Nè, mở cửa. Mặt trời lên đỉnh núi rồi còn chưa chịu dậy… mở cửa.
Bà Thập Tam đứng ngoài phòng la hét như đòi nợ. Trước khi ngủ, Phương Hiểu Đồng đã kéo bàn ghế chặn lại cửa ra vào, sợ tên râu dê nào đó xông vào phòng trong lúc cô đang ngủ mê.
Bập.. bập… bập…
- Mở cửa.
Bà ta mặt hầm hầm quay qua nói với đám người hầu:
- Đẩy cửa cho ta.
- Vâng.
Cạch…
- Nha đầu chết tiệt, chịu mở cửa rồi hả.
Cô há miệng ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai dụi mắt, giọng nói ngáp ngủ còn chưa tỉnh hẳn.
- Oo.. Sáng sớm chuyện gì đây?
Cô dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ.
Thập Tam kênh kiệu khoanh tay, liếc nhìn cô từ đầu xuống chân, xem ra vết thương cũng lành hết rồi, vết xước trên mặt cũng khô lại, đắp tí bột vào che lại là được.
- Người đâu.
Bà ta phất khăn ra lệnh, bọn họ liền khiêng cô vào phòng, trói hai tay cô ra sau, đặt tờ giấy bán thân lên bàn.
- Aa… buông ra, bà muốn gì đây?
Thập Tam Nương lấy bàn tính gỗ ra, các ngón tay thư thái trượt trên các hạt tròn, miệng lẩm bẩm tính toán.
Bà ta đập tay xuống bàn tính, đưa ra kết quả.
- Hai ngày qua cô tiêu xài hết sáu mươi triệu tiền thuốc của ta, cộng thêm chi phí ăn uống ngủ nghỉ… Tổng cộng là một trăm triệu.
- Một trăm triệu… sao bà không đi cướp đi.
- Sai, là tốt hơn ăn cướp.
- Bà nói bao nhiêu tiền là tôi phải tin hay sao, đưa hóa đơn chứng minh đi.
Bà ta cau mày khó chịu, chết đến nơi làm dám lên mặt.
- Một là cô trả hết số tiền đó cho tôi, hai là bán thân chuộc nợ.
- …
Thập Tam che miệng cười đắc ý:
- Không có tiền hả, không có thì ký đi.
Phương Hiểu Đồng miễn cưỡng cầm cây bút lên, hai mắt đảo liên hồi tìm cách trốn thoát, cô liếc ra cửa rồi liếc xuống bàn.
Cô bất chợt chỉ ra phía sau họ hét lớn:
- Đừng giết ta.
Bọn họ giật mình quay ra sau, cô liền nhanh tay lấy tách trà đập vào đầu bà ta một tiếng "toang" lớn, sau đó ba chân bốn cẳng chạy trốn, dù què nhưng cô vẫn chạy khá nhanh đấy.
- Bắt ả ta lại…
Bà ta ôm trán máu me, lỗ muỗi đùng đùng nảy lửa, mặt đỏ như trái ớt, để bà ta bắt được là chết chắc.
Phương Hiểu Đồng nít thở chạy một mạch ra khỏi kỹ viện, va đụng người này người kia, đồ bạc rơi bể tứ tung, gà bay chó chạy khắp nơi, cát bụi mịt mù.
- Chạy nhanh vậy đi đầu thai hả.
Cô chạy mà không có thời gian thở, rất nhanh đã thoát khỏi kỹ viện. Cô cà nhắc cà nhắc chạy vào một con hẻm hoang vắng, ngồi núp phía sau thùng gỗ nghỉ mệt. Lồng ngực nâng lên hạ xuống, hấp hối như muốn đứt hơi.
Cô chỉ mới nghỉ ngơi được chốc lát, còn chưa kịp định thần thì lối ra đối diện lại một người mặc áo đen thần thần bí bí từng bước lại gần. Cô nheo mắt lại nhìn hắn, nhưng hắn ta đi ngược nắng, nhìn vào chỉ thấy một màu đen thùi, chẳng thấy mặt mũi đâu cả.
Ánh nắng rọi vào cây dao sắc bén, phản chiếu tia sáng vào mắt cô, cô mới phát hiện kẻ đến không đơn giản.
- Lại nữa, cho ta nghỉ một chút được không.
Cô đứng lên cà nhắc bỏ chạy, hắn thì dí sát không buông.
Phía trước có đám người của bà Thập Tam, phía sau thì có sát thủ. Cô thở một hơi dài rồi gục ngã xuống đất, đằng nào cũng chết, một là bị đâm chết, hai là làm gái.
Cô bơ phờ nằm dài giữa đường, ngước lên trời khóc thét đủ điều.
- Ông trời ơi… giỡn đủ rồi, ban một thánh nhân xuống cứu rỗi đời tôi đi, tôi hứa sẽ mua một con heo quay lớn tạ ơn ông.
- Tới ngay đây.
Cô nhăn mặt phán đoán một giọng nữ khá quen thuộc, trong hỗn loạn có chút tức tối.
Đôi mắt cô cong tít khi nhìn thấy họ chạy lại, vui đến không ngậm được mồm, cô vẫy tay lên cao ra tín hiệu cho họ.
- Yên Chi, tôi ở đây.
Trùng hợp thay Yên Chi và Tào Chấn Kiệt đang đi gần đó thì nghe thấy giọng hét của Hiểu Đồng. Quả thật, mọi cơ may đều do chúng ta tự mình nắm bắt lấy, ông trời không rảnh đến nỗi đi nghe từng người một kể lể đâu, muốn gì thì tự mình bắt tay mà làm đi.
Tào Chấn Kiệt đẩy chiếc xe ba gác chở đầy rác vào đám người của Thập Tam, Yên Chi chạy lại đỡ cô chạy trốn. Hai người đều bị què chân, người trái người phải, đúng là cặp chị em hoạn nạn mà.
Để mình anh ta chống chọi có vẻ không ổn lắm, tay chân luống cuống, quả nhiên là mọt sách chính hiệu, lại chưa từng đánh lộn với ai.
Yên Chi vừa chạy vừa quay đầu hét lớn:
- Đừng tỏ vẻ nữa, mau chạy đi!
Anh ta xách thao nước tiểu trộn phân tạt vào người bọn họ rồi bỏ chạy.
Aaa.. họ ôm mặt gớm ghiếc, thối đến nôn mửa, có tên còn hoảng đến ngất xỉu. Chơi gì chơi, ai lại chơi phân, bẩn thỉu chết đi được.
Tào Chấn Kiệt chạy nhanh đến bắt lấy hai cô gái tàn yếu, anh cõng Phương Hiểu Đồng sau lưng, bế công chúa Yên Chi, hai chân vụt như tên lửa, chỉ thấy khói bụi chứ không thấy bước chạy.
- Né ra, né ra…
Anh ta cũng khỏe thật đấy, mang gần 100kg trên người mà vẫn sung sức như hổ, chạy nhanh như bay, chưa gì đã thoát khỏi sự truy đuổi của tất cả bọn họ.
Chạy đến mất sức Tào Chấn Kiệt mới chịu dừng lại, anh chống hông thở dốc, ngó nghiêng ngó dọc thấy không có ai đuổi theo mới đặt hai người họ xuống đất.
Phương Hiểu Đồng bị anh làm cho đầu óc quay cuồng, đứng cũng không vững, cả người lắc qua lắc lại vì hoa mắt chóng mặt.
- Tìm thấy cô ta rồi.
Giọng ai hét lớn làm ba người họ hoảng sợ xô đẩy nhau về phía trước. Vô tình xô Hiểu Đồng ngã vào vũng nước trong ổ gà, làm cả người cô dơ dáy ướt sũng, không biết nước đó có trộn thêm “tinh hoa” gì không.
- Aaa… má ơi, gớm quáaa…
Tào Chấn Kiệt và Yên Chi luống cuống đỡ cô dậy.
Kẻ phía sau cũng kéo đến nhưng không phải người xấu.
- Trời ơi cô nại nại, cuối cùng cũng tìm được cô rồi.
Giọng nói quen lắm, họ đồng loạt quay mặt qua xem, đôi mày cau chặt bỗng buông lỏng ra, trút một hơi lạnh.
- Hổ Mập?
Hiểu Đồng trơ mắt ngạc nhiên:
- Tại sao, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Yên Chi hứ nhẹ một tiếng, đắc ý nhận công:
- Đương nhiên là chị em tốt này đưa tin rồi, không thì sao bọn họ biết đường mà mò đến đây.
Hổ Mập kéo tay Hiểu Đồng cưỡng ép đưa đi:
- Thiếu gia tìm cô như điên kìa, anh ấy nhìn thấy cô chắc chắn vui đến ngất xỉu. Mau đi thôi.
Cô vằng tay hắn ra:
- Anh nói gì cơ, Kiều Trấn Vũ đang tìm tôi sao? Rõ ràng là anh ta đuổi tôi đi mà, còn tìm tôi làm gì nữa…
Hổ Mập dậm chân gấp gáp, chỉ biết kéo cô đi, khó khăn lắm mới tìm được, trời đánh cũng không buông tay.
- Dài dòng lắm, để thiếu gia tự giải thích với cô, trước mắt hãy đi tìm anh ấy đã.
…
Kiều Trấn Vũ cầm theo tấm hình của cô đi dò hỏi từng người một, ai ngờ hỏi đúng đám thuộc hạ của kỹ viện, bọn họ ngu ngốc đáp trả lia lịa.
- Chính là ả, giờ ả ta đang ở đâu, bắt được bọn ta sẽ cho biết tay.
Kiều Trấn Vũ đơ người vài giây, cất tấm hình vào túi áo:
- Cô ta phạm phải chuyện gì sao?
Bọn họ vừa bị tạt nước phân, mặt đỏ bừng bừng nghiến răng, hai mắt tức đến phát ra tia lửa.
- Chuyện này không liên quan đến anh, nói cho bọn ta biết ả đang ở đâu, bắt được nhất định phải bán ả vào kỹ viện làm gái.
Anh quật ngón tay ra lệnh. Đàn em của anh ngay lập tức còng họ quỳ xuống, trong khi họ còn ngơ ngác chưa hiểu sự việc.
- Anh, anh làm gì vậy?
- Dám ăn hiếp cô gái của ta, các ngươi chán sống rồi.
Anh khẽ hất cằm, năm tên cầm roi sắt liên tục quất mạnh vào người bọn họ. Từng đòn từng đòn giáng xuống, đau đến xé da, chốc lát đã rách thịt chảy máu.
- Tên khốn này, dám đánh bọn họ.. aaa..
- Đừng, đừng, tha cho tôi đi, đau quá..
- Cứu mạng…
Đánh đến bọn chúng sống dở chết dở, Kiều Trấn Vũ mới giơ bàn tay lên bảo họ dừng lại. Anh rút khẩu súng trong thắt lưng ra, từ tốn kéo nòng đạn, nhắm vào một trong sáu người.
Hắn ta sợ đến tè ra quần, khóc thảm như đưa đám:
- Tôi không biết gì hết, đừng giết tôi, đừng giết tôi. Tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi, Thập Tam Nương mới là chủ mưu, anh kiếm bà ta trả thù đi huhu..
Anh lạnh lùng liếc nhìn hắn, hãi đến gợn sóng lưng, ngón trỏ khẽ chuyển động, chạm nhẹ vào cò súng.