Xuyên Không Yêu Phải Nam Phụ Hắc Bang

Chương 5: Nói Ra Tất Cả



Tào Chấn Khang quả nhiên bị anh hù dọa bỏ đi. Anh cam chịu cười khinh, không hiểu tại sao lão già đó lại để một tên ngốc như Tào Chấn Khang kế thừa vị trí Đốc Quân. Cũng đúng thôi, Tào Chấn Khang là con trai của vợ lớn, còn anh chỉ là con trai của người hầu, mẹ anh thân phận hèn mọn đến nỗi không xứng đáng làm tiểu thiếp của ông ta.

Bao năm sống trong Tào Gia, Tào Chấn Hoa không hề coi hai mẹ con anh là người nhà. Ông ta chỉ nhận định hai đứa con trai là Tào Chấn Khang và Tào Chấn Kiệt.

Sống trong ngôi nhà ác nghiệt đó còn khổ hơn làm nô lệ, suốt ngày bị các bà vợ của ông lôi ra đánh đập hành hạ đến thương tích đầy mình. Anh gần như mất mạng dưới con dao vô tình của ông ta. Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng người cha này lại muốn chính tay giết chết con trai mình.

Họ đối xử với anh như vậy, tại sao anh phải nhẫn nhịn.

Anh quyết định vực dậy, nhất định phải trở thành người có quyền có thế để không ai dám ức hiếp anh nữa.

Sau khi Tào Chấn Khang rời đi, thuộc hạ của Kiều Trấn Vũ đã lôi Hiểu Đồng xuống sảnh để anh ta tiếp tục tra hỏi.

Cô căm ghét liếc nhìn anh.

- Anh lại muốn sao nữa?

- Tôi chỉ muốn cho cô một cơ hội cuối cùng thôi.

Hiểu Đồng có lẽ là ngoại lệ duy nhất của anh. Trước giờ Kiều Trấn Vũ hành sự nhanh chuẩn ác, tuyệt đối không dây dưa lâu lắc như lần này.

Anh lần nữa giơ súng lên, nếu cô còn không chịu nói sự thật, chắc chắn anh ta sẽ nổ súng bắn xuyên não cô, khó khăn lắm mới ngồi lên vị trí long đầu hắc bang, tuyệt đối không để ai trở thành mối nguy hại của mình.

Hiểu Đồng nghiến răng, quát thẳng vào mặt anh.

- Tôi đã nói rồi, là anh không tin thôi.

- Hãy chứng minh những gì cô nói là thật.

Cô vắt óc suy nghĩ các tình tiết đã diễn biến xung quanh anh ta.

- Sắp tới Tào Chấn Hoa sẽ cưới vợ năm, anh muốn thuê một dàn người đưa tang khua chiêng gõ trống đi qua Tào Gia để phá hỏng buổi lễ ông ta đúng không..?

Kiều Trấn Vũ nghe thấy liền bật dậy, tức giận gõ vào đầu tên Hổ Mập, nhờ hắn âm thầm làm tí việc mà giờ ai cũng biết.

- y da, Thiếu gia không liên quan đến tôi. Tôi không có tiết lộ ra ngoài.

Hắn uất ức xoa đầu, đúng là oan ức mà.

Hiểu Đồng tiếp tục nói chi tiết sự thật, hy vọng anh nghe xong sẽ tin tưởng rồi thả cô đi.

- Còn nữa, anh muốn tìm cơ hội giết chết cả nhà ông ta để trả thù. Sau khi hạ gục Tào Gia, anh còn muốn bày mưu hãm hại Tào Chấn Khang để trút bỏ cái gai trong mắt...



À còn nữa, anh từ nhỏ đã yêu đơn phương Nhậm Gia tiểu thư, do lúc đó anh vừa lùn vừa xấu vừa tàn vừa đen nên cô ta không thèm để ý tới, gặp anh là cô ta la hét như bị ma nhập. Anh còn bám dai dẳng đến nỗi cô ta trốn ra nước ngoài du học. Còn nữa..

Anh tức giận đập tay vào mặt bàn, cắt ngang lời cô.

- Cô nói đủ chưa.

Bọn đàn em ngậm miệng phì cười, nhịn đến gương mặt nổi cả gân xanh.

Kiều Trấn Vũ bị cô làm cho tức chết. Dám bóc trần quá khứ đen tối của anh trước mặt đàn em như vậy, từ nay mặt mũi anh biết để ở đâu. Nếu là người khác thì anh đã nổ súng bắn chết từ lâu rồi.

Hiểu Đồng chỉ vào hai tên lính đang đứng bên cạnh anh ta.

- À, hai người này là thuộc hạ thân cận của anh. Hổ Mập và Mắt To, tuy họ vừa vô dụng vừa bất tài nhưng vẫn được đi theo anh, tại vì họ đã cùng anh trải qua khoảng thời gian khó khăn lúc lập nghiệp nên anh muốn giữ họ lại...

… Những gì tôi biết tôi đã nói hết rồi, giờ anh chịu tin chưa?

Kiều Trấn Vũ vừa tức giận vừa bối rối, những chuyện cỏn con đó cô ta có thể đi thám thính, còn kế hoạch liên quan tới Tào Gia anh chỉ để trong lòng, chưa từng nói cho ai nghe. Thậm chí đó chỉ mới là suy nghĩ thoáng nhẹ qua chứ không hề chi tiết như những gì cô nói.

- Tạm thời tin.

- Vậy anh thả tôi đi được không?

- Không.

Ơ hay, quá đáng thế kia. Ép người ta nói ra hết rồi muốn nuốt lời à.

- Anh đúng là cái tên biến thái bỉ ổi vô liêm sỉ, nói không giữ lời, giết người không chớp mắt.

Kiều Trấn Vũ nghiến răng đến nỗi muốn trẹo quai hàm, đàn em của anh há hốc mồm ngạc nhiên, chưa một ai dám lên mặt chửi anh ta như vậy. Bọn họ rất là nể phục trước sự dũng cảm của cô, cô như nói lên hết tiếng lòng cất sâu trong tim họ.

Đùng…

Mắt To nổ súng bắn vào tấm thảm mà cô đang quỳ. Cô không phải dạng nữ chính quật cường coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, đứng trước khẩu súng xuyên da nát thịt đó, bất cứ ai cũng phải rén sợ mà thôi.

- Dạ dạ xin lỗi Kiều thiếu gia, tại tôi ức chế quá nên không nhịn được.

Không nói thì hâm bắn, nói rồi thì anh ta lại trở mặt. Tên này đúng là kẻ đáng ghét nhất mà cô từng gặp. Ngày mà anh ta bị Tào Chấn Khang xử bắn, cô nhất định sẽ đến đó đốt pháo bông ăn mừng.

- Tôi chịu anh luôn đó, giờ anh muốn sao?



Hắn lấy súng gãi đầu trăn trở, xém chút bỏ qua một vấn đề quan trọng nhất.

- Cô chưa nói cô và Tào Chấn Khang có quan hệ gì?

Bà mẹ nó lại là câu hỏi này, hết người kia tới người này hỏi. Đã nói là không quen mà cứ hỏi quài, chúa cũng không biết trả lời sao. Xem ra cô phải chế đại một câu chuyện gì đó để qua mắt anh ta thôi.

Hiểu Đồng giả vờ khóc ra nước mắt, lấy tay lau lau, hít hít nước mũi.

- Hic... Thật ra hắn đã lợi dụng tôi. Hắn nói chỉ cần nghe lời hắn thì hắn sẽ giúp tôi quay về thời hiện đại, nhưng tất cả đều là giả dối. Hắn chỉ muốn tôi làm con cờ để hắn sai khiến thôi, hắn bắt tôi lẻn vào phòng anh nghe lén hại tôi xém chết. Hắn còn bắt tôi phải đột nhập vào phòng anh ăn cắp con dấu, lương tâm tôi cắn rứt nên tôi đã trở mặt với hắn.. hic hic... bây giờ tôi nói hết rồi, anh thả tôi đi được chưa…

Cô đưa ánh mắt ngây thơ chờ đợi Kiều Trấn Vũ gật đầu đồng ý.

Anh ta cũng hơi tin tin rồi, cô diễn tốt như vậy, tình tiết lại không có lỗ hổng, khó mà nghi ngờ lắm.

- Cô tên gì?

- Hả... Ờ tôi tên Phương...

Cô suy nghĩ có nên nói tên thật không, tránh sau này anh lại tìm đến cô gây phiền phức, thôi thì nói đại một cái tên nào đó cho rồi.

- Tôi tên Đồng Đồng.

Đồng Đồng, tên cũng đáng yêu đấy, anh ghi nhớ cô rồi.

- Vậy khi nào anh mới thả tôi đi?

- Tôi đâu nói thả cô đi. Nếu cô là người biết hết kế hoạch của tôi, tôi cần cô ở lại phò trợ. Chỉ cần tôi giết hết những người ở Tào Gia, tôi ắt sẽ thả cô đi.

Hiểu Đồng muốn nhào vô cắn chết hắn, cô đứng giữa ranh giới không biết có nên chửi thề không. Cô tức lắm mà không có đường trút giận.

- Tôi sẽ an bày cho cô làm việc ở Bách Lạc Môn, còn nơi này sẽ là nhà của cô. Cứ ở lại đến khi tôi cho phép cô rời đi.

Nói xong anh liền đứng lên đi ra cửa, đi chừng vài ba bước thì dừng lại, anh quay sang cảnh cáo cô.

- Còn nữa, nếu tôi biết cô còn qua lại với Tào Chấn Khang, thì cô biết hậu quả ra sao rồi đó.

Kiều Trấn Vũ nói xong liền đi ra khỏi nhà, anh ta để lại hai tên thuộc hạ canh chừng cô, mắc công cô lại thừa cơ chạy trốn.

Cô bất lực nằm xuống đất thở dài, nghĩ thầm trong bụng:

- Hiểu Đồng ơi là Hiểu Đồng, lần này đúng là chui vào hang cọp, có cánh cũng khó bay.