Nam Chi cảm thấy mình sẽ không lấy được tiền, cô xoay người đi rồi, Trịnh Quyên lại càng tức giận, “Mày ghê gớm, mày thanh cao.”
Ngoan cố y như lừa, còn không biết nhận sai, chỉ cần nhận sai, bà mềm lòng sẽ cho, Thiện Tĩnh còn cố tình ngoan cố như vậy, trong lòng Trịnh Quyên càng thêm tức giận.
Thiện Tĩnh càng như vậy, Trịnh Quyên càng không cho, liền cảm thấy Thiện Tĩnh đang chống đối bà, cố ý đối nghịch với bà, chính là không cho, nhất định phải làm Thiện Tĩnh cúi đầu trước mình.
Hơn nữa Trịnh Quyên vẫn luôn cảm thấy, Thiện Tĩnh vẫn còn tức giận vì chuyện kết hôn, nhất định phải bắt bà xin lỗi cô.
Làm con cái, đã không biết thông cảm cho tấm lòng cha mẹ, cho dù cha mẹ có làm sai, nhưng cũng là vì muốn tốt cho con cái, đứa trẻ hoàn toàn không hiểu được tấm lòng của người lớn.
Nam Chi ngồi ở bậc cầu thang bên đường, tay chống cằm suy tư, cô phát hiện mình căn bản không có cách nào.
Tại sao lại khó tới như vậy?
Nam Chi đột nhiên thở dài, “Nếu ta đột nhiên trở nên giàu có thì tốt quá, như vậy ta sẽ không cần phải đòi tiền mẹ Thiện Tĩnh.”
Đòi tiền trong tay người khác, rất khó nha, còn không bằng ăn mày, ít nhất ăn mày còn được người ta thương hại, người ăn mày thật là đáng thương.
Nhưng đòi tiền từ chỗ cha mẹ, còn bị sỉ nhục.
Nam Chi đột nhiên nghĩ ra một cách hay, cô nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, hay là ta đi ăn mày.”
Xin tiền cha mẹ cũng là ăn mày, xin tiền người lạ cũng là ăn mày, đều là ăn mày.
Hệ thống:....
Ngươi chính là nghĩ tới cái gì là muốn làm cái đó.
Hệ thống: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể xin được tiền từ người ta sao?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Nếu không được, hay là ta bán nghệ, ta có thể múa, ta đến quảng trường múa.”
Hệ thống: “Nghe có vẻ là ý kiến hay.”
Ngươi có thể đặt một cái bát giữa quảng trường đông người qua lại, bán nghệ kiếm tiền được sao?
Chưa chắc người ta đã cho tiền.
“Chị, chị ở đây làm gì vậy?” Thiện Dương ngồi xuống bậc thang bên cạnh Nam Chi.
Nam Chi khổ sở nói: “Chị xin mẹ tiền sinh hoạt phí, mẹ không cho.”
Thiện Dương nói: “Em vẫn còn một ít tiền, chị dùng của em trước đi, em không đủ, lại xin cha mẹ.”
Thiện Dương ngồi cạnh Nam Chi, vò đầu nhìn Nam Chi, một lát sau nói với Nam Chi: “Chị, chị nhận sai với mẹ đi.”
Nam Chi nghi hoặc hỏi: “Em cũng cảm thấy chị đã làm sai rồi sao?”
Thiện Dương: “Chị không sai, nhưng có sai hay không thật sự không quan trọng, cha mẹ không cho chị tiền, là muốn chị cúi đầu nhận sai.”
“Trong lòng bọn họ, đúng sai không quan trọng, bọn họ cảm thấy có thể khống chế được chúng ta hay không mới là quan trọng nhất, bọn họ muốn quản được chúng ta, muốn chúng ta nghe lời.”
“Chị, nếu chị vẫn ngoan cố không xin lỗi, bọn họ sẽ không cảm thấy mình đã làm sai, chỉ biết là chị không nghe lời.”
“Chị xin lỗi, ngoài miệng thì xin lỗi, trong lòng không phục cũng được, có lệ với bọn họ một chút, làm bọn họ vui vẻ, chị có thể lấy được tiền sinh hoạt phí.”
Nam Chi nghi hoặc nói: “Đều là chị xin lỗi, sau này chị sẽ không biết cái gì là đúng, cái gì là sai thì sao?”
Lúc nào bản thân cũng phải xin lỗi, có một ngày, đến cả đúng sai ta còn không phân biệt được, gặp phải chuyện gì chỉ cần xin lỗi là được.
Thiện Dương đối mặt với sự nghi hoặc của chị gái, cũng rơi vào trầm tư, cái gì là đúng, cái gì là sai.
Có lẽ, cảm giác của hắn đã bị bóp méo, bị lẫn lộn.
Thời điểm thỏa hiệp, chính là đã trộn lẫn phán đoán của mình, có lẽ, đây chính là mục đích của cha mẹ, lẫn lộn phán đoán của con cái, làm đứa trẻ không biết cái gì là đúng, cái gì là sai, về sau cho dù bọn họ có sai, nhưng bọn họ nói là đúng, thì chính là đúng.
Mặc dù trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng đã quen với việc thỏa hiệp, dùng xin lỗi để xoa dịu mọi việc, cảm thấy không cần thiết, còn không phải là một loại trốn tránh sao.
Nhưng mà không trốn tránh, cố gắng theo lý sẽ có hậu quả gì, cái gì cũng không có, chỉ làm cho sự việc thăng cấp, gần như không có cách giải quyết.
Căn bản không có cách nào.
Bởi vì huyết thống, không thể cắt đứt được.
Tốt hay xấu, đều không thể cắt đứt.
Nam Chi đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi dính trên mông, “Chị nghe lời em, trở về xin lỗi mẹ.”
Thiện Dương cảm thấy có chút khó chịu nói: “Chị không muốn xin lỗi thì đừng xin lỗi.”
Nam Chi cười nói: “Chị lấy tiền của em, em cũng phải xin tiền của mẹ, em sẽ khó chịu, chị không muốn em phải khó chịu.”
Khóe miệng Thiện Dương giật giật, mím môi tạo thành một đường thẳng tắp tái nhợt, “Em là con trai, bọn họ sẽ đối xử với em tốt hơn một chút.”
Nam Chi về đến nhà, ‘thình thịch’ quỳ xuống trước mặt Trịnh Quyên, động tác đột ngột này làm Trịnh Quyên choáng váng trong giây lát, “Mày là cái gì vậy?”
Thiện Dương:........
Cho dù có nhận sai, cũng không cần phải khoa trương như vậy.
Nam Chi còn dập đầu nói: “Mẹ, con biết sai rồi, con sai rồi, mẹ nói đúng.”
Trịnh Quyên theo bản năng tránh cái dập đầu này, buồn bực nói: “Tao còn chưa chết đâu, mày viếng mồ mả tao đấy à.”
Nam Chi chỉ nói: “Mẹ là trưởng bối, dập đầu trước mẹ là bình thường.”
Ừm, dập đầu đòi tiền, Nam Chi cảm thấy mình có thể dập đầu tới khi Trịnh Quyên phá sản.
Còn không phải chỉ là dập đầu đòi tiền thôi sao, cái này ta làm được.
Sắc mặt Trịnh Quyên lúc này mới tốt lên một chút, nhưng mà ngoài miệng vẫn nói: “Tao có thể hại mày được sao, tao là vì muốn tốt cho mày.”
Nam Chi: “A đúng đúng đúng, mẹ nói đúng.”
Dù sao thì bà nói gì cũng đúng!
Mọi điều bà nói đều đúng!
Nam Chi còn muốn nói tiếp, Thiện Dương đã nhanh chóng nói: “Mẹ, con đói, có gì ăn không?”
Trịnh Quyên nói: “Có có, tao đi nấu cơm chiều.”
Chờ Trịnh Quyên đi rồi, Thiện Dương nói với Nam Chi: “Chị vừa nhận sai đừng có xin tiền ngay, mẹ sẽ cho rằng chị không thành tâm nhận sai, là vì đòi tiền.”
Dù sao thì ở trong lòng cha mẹ, mặt mày ủ ê chính là thái độ có vấn đề, xin lỗi không thành tâm, cũng sẽ tức giận.
Tốt nhất là nên vui vẻ.
Bọn họ có thể vì công việc mà mặt mày ủ ê, gắt gỏng phàn nàn, tràn ngập oán hận, nhưng làm con cái thì không được.
Trẻ con thì khổ cái gì, phải làm việc sao?
Nam Chi nói: “Chị nghe lời em.” Cô không đòi tiền, chỉ là định hỏi xem có thể ăn thịt hay không mà thôi.
Nam Chi không có tiền, bữa ăn ở trường thật sự rất sơ sài, có thể ăn chay thì không ăn mặn, có thể gặm màn thầu sẽ không ăn bánh bao*.
(*Màn thầu là một loại bánh bao không có nhân.)
Nhưng thực đơn bữa tối thật sự rất đơn sơ, một chút thịt băm xào với rau củ, ngay cả thịt cũng không nhìn thấy.
Nam Chi:........
Ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn thịt!
Có lẽ là sắc mặt của mọi người trên bàn ăn quá khó coi, các món ăn trên bàn đều là một mảng xanh rờn, Trịnh Quyên nói thẳng: “Trong nhà không còn tiền, không ăn nổi đồ ăn ngon.”
Thiện Thành là người đầu tiên lên tiếng: “Tôi không tin ngay cả tiền để mua một chút thịt cũng không có, cô đang làm khó ai vậy, cô chỉ đang chèn ép tôi mà thôi.”
“Trịnh Quyên, cô bớt âm dương quái khí làm ra vẻ đi.”
Trịnh Quyên cười lạnh một tiếng, “Được rồi, muốn ăn thịt, mang tiền ra đây, không có tiền, còn muốn ăn thịt cái gì, đúng là nằm mơ, tôi thấy anh còn chưa tỉnh ngủ đâu.”
“Bang……” Thiện Thành đập đũa xuống bàn, “Tôi không ăn.”