Khả Lạc và Lương Tiểu Tuyết đăm chiêu suy nghĩ, hai người ra sức đoán, nhưng lão bản chỉ lắc đầu:
- Hai vị cô nương đoán sai rồi.
À, tôi sẽ tặng cho người đoán đúng câu này chiếc lồng đèn đẹp nhất của tiệm tôi.
Trong khi Khả Lạc và nữ chủ đabg thất vọng vì chưa nghĩ ra đáp án, Lương Tiểu Tuyết càng hoang mang hơn bởi cô ta đang bị Khả Lạc dẫn trước một điểm.
Lão bản thấy hai người nghĩ không ra đáp án, liền cười:
- Hay hai cô nương chịu thua câu này đi.
Chợt có giọng nam trầm ấm, dịu dàng vang lên:
- Chữ Tư.
(**Chữ này bao gồm bộ điền 田 chỉ ruộng đất, phía dưỡi là bộ tâm nằm 心, bộ tâm nằm có 3 nét chấm giống như ba ngôi sao giữa vầng trăng khuyết.)
Vị lão bản kinh ngạc, nói:
- Công tử đoán đúng rồi.
Khả Lạc cùng nam nữ chủ đồng thời quay sang nhìn vị nam tử đó, Ngạo Nhất Luân thấy Giang Kỳ ra hiệu đừng gọi là vương gia, liền nhấp môi chào hỏi:
- Giang công tử.
Giang Kỳ gật đầu, anh đưa mắt nhìn Khả Lạc, cảm thấy cô hôm nay lại đẹp hơn mọi ngày rồi.
Khả Lạc cũng đang đánh giá Giang Kỳ, anh mặc bộ bạch y với chất vải cao cấp, đường may tinh tế, trên đầu anh cài một cây trâm bạch ngọc để cố định tóc, anh tựa như thần tiên không dính bụi trần, thanh thanh nhã nhã.
Vị lão bản đó tuân theo lời hứa, ông ấy đem chiếc lồng đèn đẹp nhất đưa cho Giang Kỳ, rồi lớn giọng tuyên bố:
- Câu cuối cùng hai vị cô nương khống đoán trúng nên không có điểm.
Kết lại, vị cô nương mặc xiêm y màu tím thắng cuộc, dẫn trước một điểm.
Lương Tiểu Tuyết vốn nghĩ bản thân sẽ là người chiến thắng, nào ngờ cuối cùng lại bại trong tay một cô vũ nữ nhỏ nhoi, sự tức giận xen lẫn sự nhục nhã, Lương Tiểu Tuyết xoay người bỏ đi, trở về phủ tể tướng.
Giang Kỳ thấy Khả Lạc chăm chú nhìn theo Lương Tiểu Tuyết, anh vươn tay khều khều vai cô, Khả Lạc quay sang đối diện nhìn Giang Kỳ, thắc mắc hỏi:
- Sao vậy?
Giang Kỳ nhét chiếc lồng đèn ban nãy vào tay Khả Lạc:
- Cho cô.
- Ơ, nhưng...!- Khả Lạc ngập ngừng.
Bỗng lúc này mọi người đổ xô nhau cùng ra bờ sông để thả đèn hoa đăng, Ngạo Nhất Luân nói với Khả Lạc:
- Cô nương có muốn đi không?
Khả Lạc gật gật đầu, vừa tính quay sang rủ Giang Kỳ cùng đi thì chẳng thấy bóng dáng anh đâu, chợt dòng người trở nên đông nghẹt, chen chúc, xô đẩy khiến Khả Lạc mất đà, Ngạc Nhất Luân dang tay kéo Khả Lạc vào lòng, lát sau khi hơn nửa người đã thả hoa đăng xong, họ rời đi, lúc này Ngạo Nhất Luân mới buông Khả Lạc ra, nói:
- Xin lỗi, mạo phạm rồi.
Khả Lạc xua tay:
- Không sao mà, ban nãy cảm ơn ngài nhiều.
Nói rồi, Khả Lạc nhìn phía dòng sông đã có nhiều chiếc hoa đăng trôi nổi, cô nắm lấy tay Ngạo Nhất Luân, kéo anh đi về phía dòng sông.
Hai người mua hai chiếc hoa đăng, rồi ngồi cạnh bờ sông hì hục viết lên lời cầu nguyện, sau đó cùng nhau thả hai chiếc hoa đăng xuống sông, hai chiếc hoa đăng trôi dạt, càng lúc càng xa hai người.
Khả Lạc quay sang nhìn Ngạo Nhất Luân, hỏi:
- Ngài cầu nguyện điều gì?
Ngạo Nhất Luân chấp hai tay ra phía sau, cười đáp:
- Ta cầu cho quốc thái dân an, giặc không xâm lược, đất nước hùng mạnh, bền vững.
Khả Lạc cười, ánh mắt cô dịu dàng nhìn:
- Ngài quả thực là một tướng quân tốt.
- Còn cô, cô cầu nguyện điều gì?
Khả Lạc nhìn về hướng chiếc hoa đăng của mình, nhàn nhạt đáp:
- Bí mật.
Ngạo Nhất Luân thấy Khả Lạc nói vậy thì cũng không hỏi gì thêm, nhìn sắc trời càng tối, anh nói:
- Để ta đưa cô về.
- Không cần phiền ngài đâu, ta tự về được mà.
Khả Lạc nói xong liền rời đi, tay cô vẫn luôn cầm chiếc lồng đèn ban nãy của Giang Kỳ, trên đường trở về tòa viện, Tiểu Cửu ra khỏi không gian, vừa bay lơ lửng vừa trò chuyện cùng Khả Lạc:
- Ngươi viết lời cầu nguyện gì lên hoa đăng vậy?
Khả Lạc ngước nhìn ánh trăng, mỉm cười mềm mại, ôn nhu nói:
- Ta mong những nữ phụ từng rời khỏi chỗ chúng ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn, có được tình yêu mà họ luôn mong ước.
Tiểu Cửu ngắm nhìn Khả Lạc, ngọt ngào đáp lời cô:
- Ay do, Lạc Lạc à, ngươi làm bổn hồ ly động tâm mất rồi.
Khả Lạc sờ sờ cánh tay đã sởn cả da gà, bĩu môi chê bai:
- Ngươi bình thường lại đi, da gà ta nổi cả lên rồi đây này.
Tiểu Cửu giận dỗi, bay thẳng vào không gian, chính thức giận Khả Lạc ba giây cuộc đời.
Cuối cùng Khả Lạc cũng về tới tòa viện của mình, đưa mắt nhìn rừng trúc bên cạnh, Khả Lạc không vào nhà mà đi vào rừng trúc.
Khi cô đến khu thảm cỏ cũ, vẫn thấy bóng lưng nam nhân ngồi trên cỏ, trông có chút cô độc, lẻ loi.
Khả Lạc tiến đến, ngồi xuống cạnh Giang Kỳ:
- Sao ngài không về phủ vương gia?
Giang Kỳ đưa mắt nhìn Khả Lạc, cười nhẹ:
- Tại ta thích được ở nơi này, vừa yên tĩnh, vắng lặng lại trốn được những xô bồ bên ngoài.
Khả Lạc đưa chiếc lồng đèn cho Giang Kỳ, anh thấy vậy, liền nói:
- Cô cứ giữ lấy đi, coi như là ta tặng cô.
- Vậy thì cảm ơn ngài nhiều.
...****************...
*****Éccc éccc éccc
Giải Viên: Ơi là chời, không có bìa truyện mới rồi mọi người ơi:((
## Bữa trước mị có nói là mị đang đặt bìa truyện mới á, người ta nhận làm cho mị đàng hoàng.
Mị đặt trong thời hạn 2 tuần, mà ngày hôm qua là ngày cuối cùng để lấy bìa á.
Lúc mị vô mess tính nhắn hỏi bạn đó có bìa cho mị chưa, thì phát hiện ra bạn đó block mị luôn rồi????
## Ủa alo:33
## Vậy là hai tuần đợi nhưng vẫn không có bìa mới, buồn thiệt chứ:((
## Sốc tâm lí giai đoạn cuối, thôi đành kiếm chỗ khác vậy:((.