Nguyễn Nam vi vu theo chiều gió. Lúc thì lên cao, lúc xuống thấp, lúc chạm vào những đám mây bồng bềnh trên bầy trời, lúc lại đáp nhẹ xuống mặt đất. Cô cứ bay cứ bay, cảm nhận sự huyền diệu của đất trời. Đôi khi sà xuống một ngôi làng nhìn cuộc sống của ngườu dân, đôi khi lại lướt nhẹ trên những cánh đồng xanh bao la bát ngát. Đây thật sự là một trả nghiệm khó quên của cô.
Không biết bay bao lâu, cô cuối cùng đến một ngôi làng nhỏ. Cổng làng là một gốc đa, bên cạnh là một cái giếng to phủ đầy rêu phong. Giữa trưa hè, các cụ, các cô các bác, và cả nhưng đứa trẻ đang tụ họ dưới đây.
- Bà Y, nhà bà năm nay chắc được bầu làm gia đình tiên tiến. Vì có nhưng hai người đi lính cơ mà. Nói xong mọi người liền cười đùa với nhau, chúc nhau vui vẻ.
Nhưng từ những nụ cười ấy Nguyễn Nam cảm nhận được sự lo âu. Làm sao mà không lo được chứ. Con họ đang ở chiến trường. Không cho con đi thì mất nước. Mà cho đi thì lo lắng mất con.
Nghe các cụ các bà các mẹ nói chuyện với nhau bỗng một âm thanh làm cô chú ý tới.
- Bà Ngát, nghe nói chiến trường Quảng Trị đang ác liệt lắm, không biết….. giọng nói lo lắng làm cuộc trò chuyện bỗng chốc lắng xuống.
- Cũng không phải là. Đâu chỉ Con bà Ngát thôn mình có 4 đứa đi chiến trường Quảng Trị, đều là sinh viên đâu. Nếu tốt nghiệp thì đúng là rạng danh dòng họ. Nhưng đi lính, không biết về được không.
- Ôi dào! Có gì đâu phải lo, thằng con tôi nó báo tử 3 lần nhưng vẫn về nhà đấy thôi, giờ đang làm trên huyện đó.
Câu chuyện mọi người bắt đầu đổ dồn về chiến trường Quảng Trị. Bà Ngát và 3 người khác ngồi gần nhau, không nói một lời. Bọn họ biết mọi người nói điều này ra vừa để an ủi bọn họ, vừa để bọn họ không nghĩ nhiều…. Nhưng bọn họ sao lại không nghĩ nhiều được chứ.
Nguyễn Nam nhận ra 4 bà mẹ này chính là người mà cô đang tìm. Nhưng Nguyễn Nam cũng không vội vàng, muốn đưa thư thì phải đợi trời tối.
Nguyễn Nam cứ như vậy lẳng lặng nhìn mọi người. Nhưng lúc này một hình bóng nhỏ nhắn thu hút cô.
-Hệ thống! Đây mới là nhiệm vụ cứu vớt hôm nay đi. Vừa gọi hệ thống cô vừa đi đến bên cậu bé. Cậu bé trước mặt cô tầm 5,6 tuổi, rất nhỏ, người gầy gò, khuôn mặt non nớt. Khác với những đứa trẻ khác đang nô đùa, chạy nhảy quanh gốc đa, nghịch ngợm đầy sức sống thì cậu bé này lại im lặng, lẳng lặng ngồi một chỗ nhìn về phía xa. Trong đôi mắt không có sự hồn nhiên ngây thơ của trẻ nhỏ mà chỉ có sự im lặng. Một sự im lặng mà một đứa trẻ bình thường không nên có. Và cô biết cậu ấy cần giúp đỡ.
- Chúc mừng ký chủ tìm ra mục tiêu cứu giúp ngày hôm nay? Ký chủ có muốn xem thông tin của người cứu giúp không ạ. Âm thanh của hệ thống vang lên như một sự khẳng định những suy nghĩ của cô. Cô liền biết. Nhiệm vụ của cô là cứu giúp cuộc đời của một ai đó sao có thể chỉ đưa thư được. Dù những bức thư này rất qua trọng. Nhưng nó cũng không phải nhiệm vụ chính của cô.
- Xem xét. Nói xong liền mở giao diện hệ thống, bắt đầu xem xét.
Hoàng Kỳ. 8 tuổi. What??? Gì thế??? 8 tuổi. Đọc đến đây Nguyễn Nam ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại cậu bé. Nhìn thế nào cũng chỉ giống 5, 6 tuổi. Nhưng nghĩ lại, thời chiến tranh đói kém 8 tuổi nhìn giống 5, 6 tuổi cũng không phải gì lạ. Nghĩ vậy cô liền tiếp tục lướt giao diện của hệ thống.