Đúng lúc này một đoàn người có cả cán bộ của huyện, của tỉnh xuất hiện trước cổng nhà cậu.
Họ cũng không chào hỏi mà đi thẳng vào nhà. Nhìn thấy một mình Kỳ đứng trước hiên nhìn chằm chằm họ đoàn người mới dừng lại. Hai người đi đằng trước mặc quần áo bộ đội giải phóng nhìn Kỳ, 3 người nhìn nhau, không khí yên lặng đến lạ thường.
- Kỳ, là con đúng không, con lớn quá rồi. Người phụ nữ đi đến ôm chầm lấy Kỳ, vừa khóc vừa nói. Người đàn ông theo đó cũng tiến đến ôm lấy hai người. Mọi người cũng yên lặng dành không gian lại cho 3 người.
Nguyễn Nam đứng trước mặt Kỳ nhìn cậu. Cậu đang ngẩn người. Cậu không biết nên phải đối mặt với chuyện này như nào. Bố mẹ cậu, họ còn sống, họ không phải Việt gian, họ tham gia cách mạng,…. Cậu cũng không phải Việt gian. Vậy nên mấy năm nay những gì cậu với bà cậu phải chịu đựng, tất cả chỉ là vô nghĩa hay sao? Đáng lẽ ra cậu không phải chịu những điều này.
Nghĩ đến bà, cậu lại hận. Họ có lẽ là một người con ưu tú của đất nước nhưng họ không phải người con có hiếu với bà nội, cũng không phải là một người cha, người mẹ tốt.
Cậu khóc. Những giọt nước mắt lăn trên gò má gầy gò của cậu. Lúc này cậu nhìn thấy Nguyễn Nam. Cô cười vẫy tay với cậu.
- Nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có rời đi hay không?
- Rời đi.
- Ký chủ không muốn chào tạm biệt rồi mới đi sao?
- Không cần thiết. Đi thôi.
- 3,2,1. Rời.
Nguyễn Nam vẫy tay tạm biệt kỳ, miệng nói “ Xin lỗi, chị phải đi rồi. Tạm biệt. Hẹn gặp lại” vừa nói thân ảnh của cô vừa dần dần mờ nhạt rồi biến mất trước mặt Hoàng Kỳ.
Kỳ hai mắt mở to. Nước mắt dừng lại. Cậu sững sờ tại chỗ. Miệng không ngừng lẩm bẩm. Không được, chị không thể đi được. Chị nói sẽ chờ em trưởng thành mà. Cậu đầy hai người ôm cậu ra, chay vội vàng vào nhà. Xốc lên rèm phòng ngủ.
Trong phòng trống rỗng. Những vật phẩm mà cô thường dùng cũng biến mất. Mặc dù chúng chỉ có cậu nhìn thấy nhưng nó lại giống như một sự khẳng định rằng cô tồn tại, không phải là ảo tưởng của cậu tưởng tượng ra. Nó là thứ khẳng định cô đã ở đây, ở với cậu suốt 3 năm.
Cậu lục tung cả căn nhà như muốn tìm ra sự hiện diện của cô. Nhưng đều khong có. Cậu tựa lưng vào tường, thất thần nhìn về phía xa. Chị đã hứa mà.
Bố mẹ Kỳ nhìn con trai mình bỗng nhiên đẩy họ ra rồi vào nhà lục tung lên tìm kiếm thứ gì đó. Nhìn bộ dáng của cậu họ cũng không dám ngăn lại.
Họ tiễn khách, hẹn ngày khác đến chơi rồi vào nhà. Nhìn đứa con trai tìm kiếm không có kết quả rồi tựa lưng vào tường đôi mắt vô hồn như mất đi cả thế giới. Họ vừa lo vừa sợ vừa xót xa. Không biết mấy năm nay con trai của họ đã trải qua những gì. Đối với việc cậu tìm kiếm gì đó họ cũng không có nghĩ nhiều chỉ có lo lắng và đau lòng.
Kỳ cười. Nụ cười của cậu nhìn còn khó coi hơn là khóc. Cậu nhìn bố mẹ mình. Phải chăng tại họ trở lại nên cô mới rời đi. Có phải cô nghĩ ba mẹ cậu đã trở lại, có người ở bên cậu rồi nên cô có thể rời đi. Phải chăng họ không trở lại cô sẽ không bỏ rơi cậu. Nhưng vừa nghĩ đến đó cậu liền gạt phăng nó ra khỏi đầu. Giống như nghĩ tới gì đó cậu thất tha thất thểu vào nhà. Nhìn bóng lưng gầy gò của cậu hiện lên sự cô đơn đến lạ thường.