Xuyên Nhanh: Hãy Thay Tôi Sống Sót

Chương 6: Khu rừng không người 2



Nguyễn Nam tiếp tục thở dài. Từ hệ thống cô biết được kết cục. Người yêu của cô ấy sẽ không trở về.

Vậy bây giờ cô nên làm gì đây. Nguyên chủ muốn cô sống sót đợi người yêu cô trở về nhưng nếu chỉ ở một chỗ để đợi cũng không được. Nếu biết cô còn sống thì mẹ của Hà Gia Quốc sẽ lại tiếp tục sai người giết cô mất. Mà khéo không đợi bà ta tìm người giết cô thì cô cũng bị người dân coi là ma quỷ mà thiêu chết rồi. Cô thật đáng thương mà.

Nếu cô ở lại đây không chỉ cô chết mà nguyện vọng của nguyên chủ cũng không thực hiện được. Hay cô đi tìm Hà Gia Quốc. Nguyên chủ chỉ là muốn đợi người yêu nhưng không nói nhất định phải ở một chỗ đợi.

Vậy quyết định thế đi, cô sẽ đi tìm Hà Gia Quốc.

Nguyễn Nam theo sự hướng dẫn của hệ thống thoát khỏi khu rừng. Khu rừng này rất rộng. Rộng đến mức cô phải mất cả tuần vừa đi vừa nghỉ ngơi. Cô không thể trở về quê của nguyên chủ được nên cô theo sự hướng dẫn của hệ thống đi sang tỉnh khác.

Trên đường đi cô gặp khá nhiều nguy hiểm. Cô gặp lợn rừng nè, chó hoang nè,…. Bị muỗi đốt nè, đừng nói muỗi đốt thì có sao đâu. Thế thì xin lỗi đi muỗi rừng rất độc. Đôi lúc còn không tìm thấy đồ ăn tưởng chết đói. Cô còn không có điểm số để mua đạo cụ. Cũng may hệ thống còn có tác dụng chỉ dẫn cô đến chỗ đồ ăn, nhờ ăn quả dại và 1 số thứ khác mà cô cuối cùng cũng thoát khỏi rừng. Thật sự là quá khó khăn mà.

Cuối cùng thì cô cũng đến được đất Thanh Hoá. Và nếu cô đoán không nhầm thì khi rừng mà cô vừa đi qua có thể là rừng Cúc Phương. Vì khu rừng nằm giữ hai tỉnh Ninh Bình và Thanh Hoá chỉ có thể là rừng Cúc Phương. Hệ thống không chỉ rõ địa danh nhưng căn cứ vào sự hiểu biết của mình thì cô vẫn có thể xác định được.

Đến được đất Thanh Hoá, hệ thống cuối cùng cũng hữu nghị cho cô mượn điểm số nhưng kết thúc nhiệm vụ phải trả nó. Thế là cô đã có điểm số để mua đạo cụ.

Cô mua đạo cụ là máy phiên dịch. Chỉ cần đem máy phiên dịch để đưới làn da thì nó sẽ ẩn vào làn da cô. Đợi khi cô cần phiên dịch thì nó sẽ kích thích não bộ để cô có thể hiểu được và giao tiếp chính xác. Nhưng bỏi vì hệ thống chỉ cho 10 điểm nên cô chỉ mua được tiếng pháp, đợi khi có điểm số thì chỉ cần 5 điểm là có thể tăng lên một ngôn ngữ khác.



Đến Thanh Hoá, dựa vào đạo cụ và sự hỗ trợ cô kết bạn được với một vị tiểu thư nhà họ Trần. Sau đó cô trở thành giáo viên dạy tiếng Pháp cho vị tiểu thư này.

- Nam, cô có người mình thích không? Câu hỏi bất thình lình của Trần Nhan làm Nguyễn Nam hơi ngạc nhiên.

Trần Nhan chính là vị tiểu thư nhà họ Trần mà Nguyễn Nam dạy tiếng Pháp.

- Không có. Cô không có nhưng nguyên chủ có, vì vậy cô nói tiếp.

- Không có, nhưng tôi phải đợi một người. Nói đến đây Nguyễn Nam hơi dừng lại tựa như suy tư gì đó không nói nữa.

- Người đó rất quan trọng với cô sao? Anh ta đâu, sao lại để cô phải đợi? Nguyễn Nam không nói tiếp nhưng Trần Nhan lại muốn biết.

- Quan trọng cũng không quan trọng. Nếu tôi ở một chỗ sẽ không đợi được anh ta. Tôi chỉ có thể tự đi tìm anh ta thôi. Hy vọng lúc tôi đến anh ta còn sống sót. Nguyễn Nam thở dài nói. Sau đó nhòn về phía Trần Nhan đặt câu hỏi.

- Còn cô thì sao? Tại sao tiểu thư lại hỏi tôi như vậy?

Nguyễn Nam hỏi xong cũng không để ý Trần Nhan, cô ngẩng đầu nhìn qua khung cửa sổ. Bầu trời thật đẹp. Nhưng lúc này trong phòng vang lên tiếng khóc của một người. Nguyễn Nam quay người lại liền thấy Trần Nhan đang khóc, đôi mắt đỏ hoe. Cô chạy nhanh đến bên hỏi.