Xuyên Nhanh: Hãy Thay Tôi Sống Sót

Chương 9: Khu rừng không người (hết)



Hệ thống vậy chẳng lẽ có một nhân vật ‘lớn’ qua đời. Nguyễn Nam nhấn mạnh hỏi hệ thống.

-Không sai biệt lắm đi, không phải nhân vật lớn nhưng cũng là thập thế đại thiện nhân.( Người làm việc tốt, chăm chỉ làm từ thiện suốt 10 kiếp)

Nguyễn Nam không nói gì nữa. Hệ thống cũng yên lặng nhìn màn mưa một lúc sau Nguyễn Nam nói tiếp.

-Hệ thống, bây giờ còn kịp không? Nguyễn Nam run rẩy hỏi.

-Nếu ký chủ đi bây giờ, chắc chắn còn kịp… gặp mặt lần cuối, kết thúc nhiệm vụ. Hệ thống không cảm xúc trả lời.

Lúc này một tiếng súng vang lên vang vọng cả cánh rừng. Nguyễn Nam cũng không để ý đến trời mưa, chạy nhanh xuống ngôi làng dưới chân núi. Càng đến gần, âm thanh chiến đấu càng rõ rệt. Cô ngừng thở, dừng lại.

Cô đến cũng có ích gì đâu, đến cũng chỉ mang theo phiền phức thôi.

-Ký chủ có người hướng nơi này tới. Bỗng giọng nói của hệ thống vang lên bên tai Nguyễn Nam.

Nguyễn Nam ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm túc, hệ thống không bảo cô chạy nên chắc chắn không có nguy hiểm. Nhưng là ai mới được đây. Chẳng lẽ….

Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần. Lúc này Nguyễn Nam nghe thấy.

-Quốc, cậu sẽ không sao đâu?……. Âm thanh rất nghẹn ngào.

Nguyễn Nam sửng sốt sau đó cô tiến nhanh về phía âm thanh. Càng đến gần cô càng nghe rõ ràng hơn.

- Nam, nếu tôi chết cậu mang tro cốt tôi về, bảo với Vũ Khê là tôi xin lỗi cô ấy, rất xin lỗi cô ấy,….

- Vậy sao anh không tự mình nói với cô ấy đi. Nguyễn Nam chạy đến trước mặt hai người đàn ông. Cô nhìn người bị thương trước mặt. Anh ta bị thương do phát súng vừa nãy, lại còn rất nhiều vết thương trí mạng khác nữa. Rất nặng, anh ta có thể kiên trì đúng là kỳ tích.

Hai người đàn ông nhìn cô gái xuất hiện trước mặt này. Cả 3 người nhìn nhau yên lặng.



- Khê, là em sao? Thanh âm nghẹn ngào vang lên chấm dứt sự yên lặng.

- Phải, tôi đến đón anh…. Trở về. Nguyễn Nam lắc đầu rồi lại gật đầu nói. Cô rơm rớm nước mắt nói tiếp.

- Hà Gia Quốc, đời này anh không có lỗi với bố mẹ anh, với đất nước, nhưng anh có lỗi với tôi.

Nguyễn Nam tiến lên đỡ lấy Hà Gia Quốc từ tay Nam. Vừa đỡ vừa nói. Cô nhìn liếc Nam một cái cậu ta liền hiểu ý rời đi.

- Vậy tôi quay lại thôn, hai người nói tâm sự. Nói xong rồi vội vàng quay lại thôn giải quyết chiến sự. Có lẽ phát súng vừa rồi cũng là phát súng cuối cùng của cuộc chiến. Và chắc chắc bên ta thành công. Đồn địch đã bị ta chiếm được, cuộc khởi nghĩa vụ trang ở nơi rừng núi hoang vu này cùng với hàng ngàn hành vạn cuộc khởi nghĩa vũ trang, phi vũ trang, biểu tình,….trên cả nước đã làm nên một cuộc khởi nghĩa tháng 8 thành công, mang lại độc lập, tự do cho đồng bào ta, cho dân tộc ta.

Hà Gia Quốc nhìn Nguyễn Nam( bây giờ là Vũ Khê).

- Anh xin lỗi.

- Xin lỗi có ích gì đâu. Với lại anh không có lỗi.

Gia Quốc nằm trong vòng tay của Nguyễn Nam, hơi thờ suy yếu.

-Anh sắp phải đi rồi….

- Không phải anh, là chúng ta sắp phải đi rồi. Nguyễn Nam cắt ngang lời của Gia Quốc. Nói đến đây cả hai đều im lặng. Một lúc lâu sau.

- “Ting” nhiệm vụ hoàn thành, chuẩn bị rời đi. 3, 2, 1, rời. Âm thanh hệ thống vang lên, rồi dần dần biến mất giữa rừng núi bạt ngàn. Nơi biến mất chỉ còn lại một đôi uyên ương, đời đời kiếp kiếp bên nhau. Mưa vẫn rơi, giống như rơi cho cuộc tình của họ.

Trở lại phòng trọ, Nguyễn Nam ngồi trên giường thẫn thờ một lúc lâu. Lúc này cô nhìn về phía cửa sổ.

- Hệ thống, kết toán.