Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 29: Thiếu niên cố chấp (29)



Bóng cây đung đưa, con đường nhựa bị ánh mặt trời thiêu đốt.

Thiếu nam thiếu nữ, một trước một sau đạp xe đạp.

Hệt như bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Mãi cho đến khi Đường Tuế không đạp nổi nữa.

Cô dừng lại ven đường, giọng nói yếu ớt.

"Tống Tinh Dã, anh muốn đi đâu vậy?"

Chân cô hơi nhũn ra, không còn sức lực.

Đường Tuế trực tiếp ngồi xuống bên lề đường, vò mẻ không sợ sứt nhìn Tống Tinh Dã.

"Tôi kiệt sức rồi."

Tống Tinh Dã nhìn Đường Tuế từ trên cao xuống, thấy cô ngồi trên mặt đất như thế thì hơi khó tin.

"Tôi vừa gọi tài xế đến đón rồi."

Tống Tinh Dã thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại của cô lúc này đã đỏ ửng lên, mấy sợi tóc đen dán lên gò má.

Đường Tuế gật đầu, hai tay chống cằm, thấy hơi nhàm chán.

Cả người cũng bắt đầu thả lỏng.

Tống Tinh Dã nghe giọng nói mềm mại của cô thì cổ họng hơi khô khốc.

Thật ra hôm nay căn bản cũng không có chuyện gì, chỉ là anh thấy cô muốn đi theo nên cố ý đi xe buýt, cưỡi xe đạp.

Chỉ là anh cảm thấy cô yểu điệu như vậy, chắc chắn sẽ chịu không nổi.

Anh chỉ muốn bắt nạt cô.



Nghĩ đến đây, cổ họng anh lại càng khô khốc hơn.

Dưới bóng cây đung đưa, tia sáng chập chờn rơi lên người cô.

Cả người cô lại càng trắng sáng hơn.

Hình như cô nhận ra Tống Tinh Dã đang nhìn mình, vậy nên ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ.

Hai người nhìn nhau, thời gian dường như ngừng lại.

Luân Hồi Kính: giá trị hắc hóa của Tống Tinh Dã giảm 10, tổng còn 56.

Đường Tuế nghe vậy lập tức tràn đầy năng lượng lên.

Chẳng lẽ là bởi vì nụ cười của cô sao?

Thế là Đường Tuế cười càng xán lạn hơn, nhe hàm răng trắng nhỏ, cười hì hì.

Nhưng trong mắt của Tống Tinh Dã lại... hơi, hơi ngu ngu.

Đúng lúc này, tài xế đã lái xe đến.

Tống Tinh Dã mở cửa xe cho Đường Tuế vào trong.

Có lẽ là do mệt mỏi, nên vừa mới ngồi vào trong xe, Đường Tuế thấy hơi buồn ngủ.

Đầu cô lắc qua lắc lại.

Bỗng nhiên, cô giống như nghĩ đến gì đó.

Cô nghiêng đầu, để cần cổ thiên nga mảnh khảnh vô cùng xinh đẹp dưới ánh mặt trời.

"Tống Tinh Dã, vừa nãy anh định đi đâu vậy?"

Đầu óc cô hơi chậm chạp, giờ mới nhớ đến.



"Không cần cô quan tâm."

Vẻ mặt Tống Tinh Dã hơi mất tự nhiên, anh không quay đầu lại, tầm mắt cũng nhìn về phía cây xanh ngoài cửa sổ.

Nghe vậy, Đường Tuế cũng không truy hỏi tiếp, cô dựa vào lưng ghế, nhanh chóng thiếp đi.

Đến lúc xuống xe, vẫn là Tống Tinh Dã ôm Đường Tuế xuống.

Ngửi thấy mùi thơm trên người Đường Tuế, sắc mặt Tống Tinh Dã đóng băng lại, siết chặt hàm dưới.

...

Mấy ngày sau chính là sinh nhật của bà cụ nhà họ Tống.

Đường Tuế thay lễ phục, lại bảo Tống Tinh Dã cầm hộp quà rồi hai người cùng lên xe đến nhà họ Tống.

Vừa xuống xe, đứng trước cổng biệt thự nhà họ Tống, đã thấy Tống Minh Trì với vẻ mặt diễu võ dương oai.

"Đường Tuế, cô tới rồi."

Nghĩ đến bà nội thích Đường Tuế, cho dù trong lòng có không kiên nhẫn đến đâu thì lúc này anh ta cũng giả bộ thân thiết với cô.

Đường Tuế nhăn mũi, im hơi lặng tiếng lui về sau, vừa vặn đứng sau Tống Tinh Dã.

Tống Minh Trì nhìn thấy Tống Tinh Dã thì cười khẩy, trong ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lùng.

"Tống Tinh Dã, anh vậy mà cũng tới đây?"

"Anh không biết thân phận của mình à?"

"Nơi này là nơi anh có thể tùy tiện đến sao?"

Giọng Tống Minh Trì đầy sự giễu cợt.

Đường Tuế còn chưa lên tiếng thì lúc này, một bóng dáng mảnh khảnh bỗng nhiên xuất hiện, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Tống Tinh Dã.