Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 37: Thiếu niên cố chấp (37)



Cái tát này Đường Tuế đánh vừa nhanh vừa độc, chính tay cô cũng đỏ lên.

Còn hơi đau.

Mắt cô phiếm hồng, cái miệng nhỏ méo xệch.

"Có đau không?"

Giọng nói của Tống Tinh Dã chợt vang lên từ bên cạnh.

Đường Tuế giật mình, quay đầu lại, thấy Tống Tinh Dã không biết ở đâu ra đứng cạnh mình.

Cô cắn môi, ấm ức nói: "Anh đi đường đều không phát ra tiếng động à? Làm tôi sợ đấy."

Tống Tinh Dã duỗi tay sờ tay cô rồi nắm nó.

"Đau quá."

Vốn dĩ chỉ chút thôi, nhưng ánh mắt này của Tống Tinh Dã làm Đường Tuế chợt cảm thấy đau gấp đôi.

Giọng nói yếu ớt mỏng manh kèm theo tiếng nức nở.

"Anh thổi giúp tôi đi."

Đường Tuế thấy anh chỉ sờ sờ, không khỏi bĩu môi.

"Được."

Tống Tinh Dã nâng tay cô đến bên môi mình, nhẹ nhàng thổi.

“…”

Tống Tinh Dã thấy tay cô sưng đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, to hơn cái tay còn lại hẳn một vòng.

"Hu hu, đau quá."

Cũng không thể trách Đường Tuế yếu ớt, nhìn quả thật rất đáng sợ.



"Về sau đừng ra tay nữa."

"Ừm."

Lúc hai người đang nói chuyện, ba người nhà họ Tống cùng nhau đi xuống.

Họ vốn đang vội vã chuẩn bị đến nhà họ Đường, nhưng vừa xuống lầu đã thấy Tống Tinh Dã ở dưới.

Ba người họ đều ngạc nhiên.

Lúc trước Tống Nghiên từng gặp Tống Tinh Dã còn đỡ.

Tuy đã nghe Tống Nghiên nói thì vẻ ngoài của Tống Tinh Dã giống y như đúc anh trai bà thời còn trẻ.

Nhưng con trai đã chết nhiều năm, họ cũng không dám hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ, vậy nên đều cất hết những tấm ảnh.

Ký ức đã hơi mơ hồ.

Giờ này phút này, Tống Tinh Dã lại đứng sờ sờ trước mắt họ.

Ông cụ và bà cụ lùi lại về sau vài bước, dường như không thể tin được.

"Tinh Dã."

Cuối cùng vẫn là ông cụ bình tĩnh lại trước, ông tiến lên vài bước, rưng rưng nước mắt.

"Ông."

"Tinh Dã, bà là bà nội."

Bà cụ thấy ông cụ đã được gọi, bà cũng không nhịn được, chạy nhanh về phía trước, vẻ mặt mong chờ nhìn Tống Tinh Dã.

"Bà."

"Haizz."



Bà cụ kích động đáp, không kìm được rơi lệ.

Tống Nghiên cũng vui vẻ thay hai người họ, đồng thời cũng vô cùng hy vọng Tống Tinh Dã có thể gọi mình một tiếng cô.

Bà ngẩng đầu, nhìn Tống Tinh Dã một cái.

Có lẽ vì khi còn bé bị anh trai dạy dỗ rất nhiều nên lúc này nhìn Tống Tinh Dã, trong lòng bà có hơi e ngại.

Tống Nghiên không dám hé răng.

"Cô."

Tống Tinh Dã ngước mắt nhìn bà, gọi một tiếng.

Tống Nghiên giật mình, trong lòng chợt mừng như điên.

"Ừ."

Bà lấy tay che miệng, mặt rõ kích động.

"Trong nhà có đá viên không ạ?"

Sau khi nhận người thân xong, Tống Tinh Dã cầm cái tay gấu của Đường Tuế, hỏi xin một ít đá viên, giúp cô chườm tay.

"Có, có."

Bà cụ thấy hai người thân mật như vậy, lập tức mỉm cười.

Thật ra chiều nay họ đã phái người điều tra Tống Tinh Dã rồi.

Bọn họ biết, dù Tống Tinh Dã không ở nhà họ Tống, nhưng anh vẫn nhận được sự giáo dục hàng đầu.

Tất cả những thứ này đều là nhờ Đường Tuế.

Tuy cô bé này vì vẻ ngoài của Tống Tinh Dã mới cho anh ở bên cạnh cô từ nhỏ.

Nhưng bây giờ xem ra, giữa hai người họ, hình như có chút gì đó.