Thì thấy nàng cười nói: “Ngươi yên tâm đi, ta không hề hứng thú gì với ba huynh đệ nhà ngươi.
”Tạ Loan: “…”Ninh Xu nghiêng đầu: “Quên nói với ngươi, ta có vị hôn phu đó.
”“Tinh, nhiệm vụ chính [Thiếu gia kiêu ngạo phải lòng tôi] (độ hoàn thành 5) + 15!”Muốn tấn công ai thì phải làm hắn rối loạn trước.
Ninh Xu đang tấn công tâm thái của Tạ Loan.
Ban đêm, nàng ôm chăn ngủ ngon lành, độ hoàn thành nhiệm vụ chính cứ nhảy nhót lung tung, lúc thì như cưỡi tên lửa, lúc thì rơi xuống biển.
Nàng đã dự kiến trước được nên đã tắt thống báo quá trình vượt ải từ sớm rồi, nếu không chắc sẽ ồn ào đến tận sang.
Cuối cùng, độ hoàn thành không những không bị rớt mà còn tăng 5 điểm.
Hệ thống nói thầm: “Nhưng trông có vẻ như Tạ tam sẽ không đến trang viên nữa.
”Ninh Xu: “Chẳng lẽ ta không về được à?”Hệ thống: “!” Ninh Xu ở đây thong thả quá nên hệ thống quên vốn dĩ nàng sẽ về Hầu phủ.
Đầu ngón tay nàng vừa cầm khối bánh lên, cắn một ngụm nhỏ, mùi vị mềm mại ngọt thanh, ngon đến mức làm nàng nheo mắt, nhìn vườn Quân Tử nàng đích thân bố trí, cuộc sống trong trang viên quá thảnh thơi nên nàng hơi không nỡ rời đi.
Hệ thống quan sát: “…” Lần đầu tiên nó gặp được người chơi biết hưởng thụ như vậy.
Hôm sau, Ninh Xu xách theo hai ba tay nải, tạm biệt Tiểu Hoàn, lên xe ngựa với Ngọc Bình về Hầu phủ.
Trên đường, nàng chợt nói: “Ta muốn mua ít vật liệu làm diều, lần trước đã đồng ý với Hạnh tỷ nhi làm cho con bé một cái.
”Sau lần bị ngã ngựa đó, diều của các nàng hỏng rồi, Tạ Tri Hạnh cứ nhắc mãi.
Vì thế khi Ninh Xu nói vậy, Ngọc Bình cũng không nghi ngờ.
Ngọc Bình thuê chỗ ngừng xe ngựa với tiểu nhị khách điếm, nàng xốc màn lên xuống xe, dẫn Ninh Xu đội mũ xuống xe.
Người đi trên đường nhộn nhịp rộn rang, một người mẹ ôm đứa con trai để tóc chú tiểu mặc cả với người bán hàng rong.
Dưới bóng cây, người đánh xe ngựa trong xưởng đang tận hưởng bóng mát, giọng kinh thành pha lẫn với rất nhiều giọng địa phương.
Ninh Xu nhìn bản hiệu trên đường phố, đi qua vài ngã tư, từ xa xa thấy tiệm cầm đồ tên Cát Tường.
Thật ra nàng xuống xe là muốn cầm ngọc bội tinh xảo đổi vàng thật bạc trắng để bên mình.
Với Ninh Xu mà nói, đương nhiên tiền của Hầu phủ đã đủ rồi, Lương thị không ngốc đến mức bạc đãi nàng trên phương diện này nhưng ai lại ngại tiền nhiều đâu?Chắc Tạ Dữ cũng không quan tâm đâu nhỉ.
Ngọc Bình phát hiện mục tiêu của nàng là đến tiệm cầm đồ, tò mò hỏi: “Cô nương muốn cầm đồ à?”“Đúng vậy.
” Ninh Xu nói: “Muốn mua chút đồ tặng Hạnh tỷ nhi, đúng lúc trong tay có đồ không cần dùng đến.
”Bước vào tiệm cầm đồ, vốn dĩ bên trong không có ai, căn phòng bên trong tấm rèm lại phát ra tiếng “rầm”, còn có tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất.
Ngọc Bình hoảng sợ, Ninh Xu nhíu mày.
Hai người chưa kịp phản ứng, một tên nam nhân rắn rỏi bước từ trong ra, hắn tự xưng là tiểu nhị tiệm cầm đồ, chùi tay vào áo: “Ngại quá, mới vừa đi nhà xí, đá trúng đồ.
”Hắn đang giải thích cho tiếng động bất thường.
Sau đó, tiểu nhị nhìn thoáng qua ngọc bội Ninh Xu đưa, lại nói: “Đồ này quý giá quá, ta không biết có thể cầm được không, cô nương và ta đi hỏi đông gia của ta nhé.
”“Đông gia ở trong.
”Tiểu nhị xốc rèm cửa lên, dẫn hai người ra sau.
Ninh Xu nhìn thoáng qua hắn ta.
Nàng cất ngọc bội vào, nói với tiểu nhị: “Tự nhiên ta không muốn cầm nó nữa.
”Tiểu nhị cười mỉa: “Cô nương yên tâm, chắc chắn đông gia có thể cho mức giá hợp lý.
”Ninh Xu lặng lẽ giữ chặt tay Ngọc Bình, lại nói: “Không có việc gì nữa thì chúng ta đi trước.
” Vừa dứt lời, nàng kéo Ngọc Bình chạy.
Ngọc Bình còn chưa hiểu gì nhưng cũng chạy theo, mà “tiểu nhị” sau lưng cũng gỡ lớp ngụy trang, mặt mày dữ tợn, quát lên: “Đứng lại!”.