Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 15: Chương 7.2



Tần Ưu nhíu mày, hắn biết đây là người ngồi cùng bàn mình, nhưng không biết tên cô, vốn dĩ hai người chưa từng chào hỏi, hắn chỉ nghe mọi người gọi cô là Sở đại tiểu thư.

Ban đầu khi vừa đến lớp, hắn có chút giật mình, hắn nhận ra cô là người đã cứu hắn đêm đó. Nhưng sao lại có thể trùng hợp đến vậy?

Tần Ưu luôn bị vu oan hãm hại, không tránh khỏi tính cách sinh ra đề phòng. Hắn đã nghĩ rất nhiều, cô gái này cứu hắn, lại còn học cùng lớp với hắn, cứ như mọi chuyện đã được sắp xếp từ trước. Nhưng cô có mục đích gì? Hắn vốn chẳng có gì cả.

Hắn thử thăm dò đến ngồi bên cạnh cô, nhưng ánh mắt cô rất tĩnh lặng, nhìn xuyên qua hắn như nhìn một lớp không khí.

Dường như cô không hề quan tâm đến hắn, cứ như hoàn toàn không nhớ đã từng cứu hắn, cũng không đề cập gì đến việc ngày hôm đó. Có lúc hắn nghi ngờ mình nhận nhầm người, nhưng loại rực rỡ phát ra từ cô rất mãnh liệt, không thể dễ dàng bắt chước.

Về sau, hắn cảm thấy ngồi bên cạnh cô cũng tốt, cô là người duy nhất không nhìn hắn bằng những ánh mắt kì lạ, không có chán ghét hay ghen tị, không có ngưỡng mộ hay ngại ngùng, cũng không có thèm khát hay sợ hãi.

Cô an tĩnh khiến người ta cảm thấy cả thế giới này chẳng điều gì có thể làm phiền đến cô. Ngồi cạnh cô, hắn không cần thời thời khắc khắc dò xét, cũng không cần tránh né hay phản ứng. Yên tĩnh đến có chút... thoải mái?

Hắn không rõ từ lúc nào, hắn đã không còn thăm dò cô nữa, nhưng hắn cũng không hề có ý gì khác với Khuynh Diễm.

Tần Ưu không muốn tiếp xúc với bất kì ai, hắn đến đây chỉ để trả thù. Hắn đã mất không ít thời gian thu thập tin tức, ẩn nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được đến lúc Tần Nam sa bẫy.

Tần Ưu dùng sức dí chặt dao vào cổ Tần Nam, khẽ híp mắt hỏi Khuynh Diễm: "Cô thấy rồi?"

"Đương nhiên, thấy từ đầu đến cuối."

Khuynh Diễm gan to mật lớn cười cười, lại còn không sợ hãi liếc mắt phàn nàn: "Trời xanh nắng ấm, thích hợp để ngủ, chưa chết đã la hét ồn ào."

Lời sau cùng cô nhìn Tần Nam đang nằm trên mặt đất, ánh mắt có chút ghét bỏ.

Tần Nam: "..." Bị đánh không la hét, chết rồi làm sao la?

"Lần sau nhớ bịt chặt miệng hắn lại." Khuynh Diễm vén tóc ra sau tai, nhoẻn miệng góp ý.

Tần Nam: "..." Lần sau? Còn có lần sau? Hắn là xui xẻo đến mức nào mới gặp hai kẻ điên này?

"Cô muốn gì?" Tần Ưu nhìn chằm chằm Khuynh Diễm, đáy mắt lóe lên tia u ám nguy hiểm.

Cô xuất hiện quá kì lạ. Lần này lại là trùng hợp sao? Hắn có chút không thể xác định.

Tốt nhất là cô không nên liên quan đến ai cả, hắn có thể cân nhắc bỏ qua. Nhưng nếu cô là người của Tần Nam, đang giả vờ đánh lạc hướng hắn... Nếu thật sự như thế, cô cũng không thể trách hắn độc ác!

"Cô là Sở Khuynh Diễm?"

Một nam sinh quái gỡ thình lình xuất hiện. Tóc hắn chia thành hai phần, nửa bên trái nhuộm xanh, nửa bên phải nhuộm đỏ, cà vạt không thắt trên cổ áo mà tháo ra cột trên cổ tay, áo để ngoài quần, cả người luộm thuộm lôi thôi.

Hắn tò mò nhìn vào trong khoảng sân, nam sinh âm trầm đang đứng, dí dao vào cổ một nam sinh khác nhếch nhác trên mặt đất, cách đó không xa, có một nữ sinh đang nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi rói như trăm hoa đua nở.

Không thể phủ nhận rằng cô gái này cười rất đẹp, nhưng ở hoàn cảnh người ta đang cắt cổ nhau mà đứng cười như thế, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.

Không phải hắn đến nhầm hiện trường ân oán tình thù gì đấy chứ? Chuyện tình tay ba? Hai nam sinh đánh nhau vì một nữ sinh? Khả năng này rất lớn đó nha!

Lúc này hẳn là nên chạy thì tốt hơn...

Thôi bỏ đi!

Náo nhiệt như vậy, xem một chút đã.

"Cứu tôi! Cứu tôi với!" Tần Nam thấy có thêm một người xuất hiện, lại còn nhìn về phía mình, vội vàng gân cổ liều mạng gào lên.

Tần Ưu âm trầm nhìn Khuynh Diễm, hắc ám cuồn cuộn tích tụ trong đáy mắt. Cô đúng là kéo dài thời gian tìm người đến cứu Tần Nam!

Hắn đã sớm biết, luôn là như vậy, luôn có người đến cứu tên khốn kiếp này, nhưng là tại sao?

Ngay cả một người không quan tâm đến ai như cô gái trước mặt cũng thế? Người trên thế giới này đều là cùng một dạng sao?

Sự phẫn nộ phun trào trong lòng Tần Ưu, bóng tối từng chút cắn nuốt lý trí hắn. Tần Ưu nhìn Khuynh Diễm, khẽ động con dao trong tay.

"Tôi không quen biết cậu, tại sao phải cứu?" Nam sinh tóc xanh tóc đỏ nhìn Tần Nam bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó hướng về Khuynh Diễm lặp lại câu hỏi: "Cô là Sở Khuynh Diễm?"

"Ừ." Khuynh Diễm nhìn nam sinh mới xuất hiện bằng ánh mắt ghét bỏ.

Thẩm mỹ kiểu gì đây? Đầu xanh đầu đỏ là cái thể loại gì? Càng nhìn càng chướng mắt!

Một tên lúc nào cũng muốn hủy diệt thế giới, lại xuất hiện thêm một tên xấu xí!

Bực bội!

Bực bội quá!

Phải giành lại địa bàn!!!

Khuynh Diễm quay đầu nhìn Tần Ưu, khắp người lộ ra vẻ khó chịu: "Nhường lại chỗ cho tôi được rồi đấy!"

Tần Ưu ánh mắt phức tạp quan sát Khuynh Diễm, rồi lại nhìn về phía nam sinh xa lạ kia, động tác hắn hơi dừng lại, nhưng tay vẫn siết chặt con dao, cưỡng ép Tần Nam không được lên tiếng.

Từ lúc nam sinh quái gở tỏ ý không muốn cứu Tần Nam thì cả người Tần Ưu đều cứng ngắc, trực giác nói cho hắn biết Khuynh Diễm không có ác ý.

Nhưng hắn vẫn không thể buông lỏng, cuộc sống của hắn không cho phép hắn ngừng cảnh giác. Hắn sợ hãi, sợ một khi mình buông bỏ đề phòng, giây tiếp theo người gục xuống sẽ chính là bản thân hắn.

"Có giết hay không? Chần chờ như thế!" Khuynh Diễm bực bội liếc nhìn Tần Ưu đang thất thần: "Không làm thì để tôi."

Vừa dứt lời, giây tiếp theo cô liền mạnh mẽ gõ lên cổ tay Tần Ưu, tay kia nhanh chóng cướp lấy con dao, đảo ngón tay một vòng, trở dao dứt khoát hướng ngực Tần Nam đâm xuống. Động tác cô lưu loát liền mạch, vừa nhanh vừa cổ quái khiến Tần Ưu không kịp đề phòng, cũng không kịp phản kháng.

Tần Nam trừng mắt nhìn con dao hướng đến ngực mình, trái tim vọt thẳng lên cổ họng, mùi vị cái chết đặc quánh trào lên nuốt trọn tâm trí hắn.

Máu tươi phun trào...

Giọt máu đỏ thẫm bắn lên mặt Tần Nam...

Không khí đông cứng quỷ dị...