Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 17: Chương 8.2



Cô nhấc chân bước qua chỗ nam sinh tóc xanh tóc đỏ quái gỡ, thình lình phun ra một câu: "Có muốn theo tôi không?"

Nam sinh sững sờ nhìn Khuynh Diễm, một giây sau liền vội vàng lùi lại mấy bước: "Đại tỷ, tỷ rất xinh đẹp, tiểu đệ không xứng với tỷ đâu. Tỷ tha cho đệ đi!"

Đùa hắn sao? Cô gái khủng bố này coi trọng hắn?

Còn có tình địch là nam sinh đáng sợ kia?

Hắn vẫn chưa quên loạt hình ảnh máu me vừa mới phát sinh ban nãy đâu đấy!

"Cậu thiếu tiền hay thiếu đánh? Chọn một cái." Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, cuối cùng hào phóng khoát tay quyết định giúp hắn: "Chọn hai cái luôn cho nhanh."

Thiếu tiền thì hắn hiểu, nhưng thiếu đánh là cái gì? Cô là ma quỷ sao?

Cưỡng ép con trai nhà lành đến mức độ này, con gái bây giờ thật đáng sợ, hắn có nên bỏ chạy không?

Khuynh Diễm xắn xắn tay áo tiến về phía trước, nam sinh vội vã lùi lại khóc lóc.

"Đại tỷ tỷ, đệ có người thầm mến trong lòng rồi, tỷ bỏ qua cho đệ đi! Đệ một đời này chỉ chung thủy với cô gái nhỏ nhắn đáng yêu thôi."

"Ta không nhỏ nhắn đáng yêu sao?" Khuynh Diễm kinh ngạc nhìn nam sinh, ánh mắt cô như đang nói "mi bị mù".

Nam sinh co giật khóe môi, nếu hắn nói "không" thì có bị diệt khẩu không?

Khuynh Diễm hỏi xong liền cảm thấy câu nói của hắn có gì đó không đúng...

"Cậu có người thầm mến và việc làm đàn em của tôi, thì có gì mâu thuẫn?"

"Đệ không thể... Hả? Đàn em sao? Sao tỷ không nói sớm? Suýt chút nữa hù chết đệ." Nam sinh mở to mắt, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Đệ còn tưởng..."

Nhìn đến ánh mắt ghét bỏ của Khuynh Diễm, hắn liền vội vàng ngậm miệng lại. Không nên nói bừa! Nói bừa sẽ bị diệt khẩu!

"Cậu nghĩ nhan sắc này của cậu lọt nổi vào mắt tôi?" Nếu không phải nhìn một thân bản lĩnh của mi, ta đã thẳng tay xử lý mi rồi.

Lương Khải: "..." Hắn có nên cảm thấy may mắn vì bị cô ghét bỏ không?

\[...\] Kí chủ thẩm mỹ không vừa mắt liền muốn xử lý người! Chủ nhân, Hệ Thống sắp không chịu nổi!!

– –

Trong căn phòng bẩn thỉu tối tăm, thiếu niên giơ bàn tay quấn băng vải trắng lên, kéo lại màn cửa sổ, che đi ánh sáng của thế giới bên ngoài.

Hắn co ro ngồi trong góc, thẫn thờ nhìn chằm chằm con dao nhuộm máu đỏ trong tay.

Tần Ưu muốn đồng quy vu tận cùng Tần gia. Hắn càng muốn trả thù nhiều người hơn nữa, những người đã từng ức hiếp hắn, nhưng hắn không có nhiều thời gian, hắn chỉ có thể nhắm vào một mục tiêu – Tần gia.

Tần Nam là đối tượng đầu tiên, Tần Nam chết chắc chắn bà Tần rất đau khổ. Sau đó sẽ đến lượt những người còn lại của Tần gia. Cuối cùng, là chính bản thân hắn.

Thế giới của hắn chỉ toàn bóng tối và hắc ám, hắn đã cố trở nên mạnh mẽ, hắn muốn thoát khỏi họ, nhưng những người này không chịu buông tha cho hắn.

Khi hắn vừa xuất viện trở về nhà, lập tức nhận lấy trận đòn roi điên cuồng của ông Tần, ông ta ép hỏi hắn về tài sản mẹ hắn để lại. Sau khi không tra hỏi được gì, ông ta như con thú phát điên cho người đánh đập hắn. Tần Ưu vừa mới hồi phục, không đủ sức phản kháng nhiều người như thế.

Cuối cùng, hắn bị nhốt vào tầng hầm ba ngày ba đêm, không ăn không uống, vết thương đau nhức khắp người từ rỉ máu đến đông cứng lại. Hắn mở mắt nhìn vào hư không, chỉ có bóng tối vô tận, đây là hắc ám thuộc về hắn, là những gì mà hai chữ gia đình ban cho hắn.

Nhất định phải thoát ra! Nhất định phải trả thù bọn họ!

Hắn dùng ý niệm duy nhất này để vượt qua, cố gắng sống chỉ để chịu đựng và trả thù. Tần Ưu đã nghĩ thật kỹ, sau khi trả thù hắn cũng không còn lý do nào để tiếp tục sống nữa. Vậy nên tại sao hắn phải cố nhẫn nhịn thêm một thời gian làm gì?

Hắn tỏ ra ngoan ngoãn, tiết lộ chút tin tức về gia sản mẹ hắn để lại, sau đó thuyết phục ông Tần chuyển hắn sang ngôi trường này. Mượn cơ hội liều lĩnh kết liễu Tần Nam, mà cái chết của Tần Nam cũng đồng thời là tín hiệu bắt đầu cho cái chết của hắn.

Nhưng mà, cô gái đó...

Cô ấy đột nhiên xuất hiện, tự ý xen vào việc của hắn. Cô cố ý ngăn cản, nhưng rồi lại thúc giục, thậm chí, cô còn dám... ra tay giúp hắn!

Hắn không rõ cô bình tĩnh đến mức nào, nhưng khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt dưới ánh mặt trời kia, không một chút sợ hãi hay dao động, cứ như hắn buông tay, cô sẽ trực tiếp đâm xuống.

Hắn đã nghĩ nếu cô đứng về phía Tần Nam, hắn sẽ không buông tha cho cô. Nhưng vào giây phút cô cầm dao đâm xuống, hắn lại thấy hoảng hốt!

Hắn ở trong bóng tối bao nhiêu năm nay, biết rõ có từng nào đau khổ, sợ hãi, và tuyệt vọng. Hắn luôn muốn cả thế giới này chìm vào bóng tối cùng hắn, nếm trải bất công mà hắn phải gánh chịu, như thế mới khiến lòng hắn thỏa mãn.

Chỉ là, cô gái đó xinh đẹp tỏa sáng như ánh mặt trời, không hiểu sao lại khiến hắn có chút ngưỡng mộ. Cô ở trên cao, nhưng có lẽ vì cô chưa từng dùng ánh mắt chê bai hay dè bĩu nhìn hắn, nên hắn không muốn kéo cô xuống đầm lầy u tối.

Cô trong sáng đến chói mắt, nơi cô thuộc về là hoa lệ rực rỡ, chứ không phải hắc ám tối tăm.

Lần đầu tiên, Tần Ưu cảm thấy không hiểu nổi chính mình, chỉ là khoảnh khắc nhìn đến nụ cười của cô, hắn bỗng thấy không nỡ... không nỡ để đôi tay cô vì hắn mà phải nhuốm máu tanh.

Sở Khuynh Diễm...

Tại sao?



Khuynh Diễm vốn không biết Tần Ưu nghĩ gì, mà cô cũng chẳng để tâm. Cô bận rộn giải quyết chuyện của mình, còn phải thu dọn đống rắc rối Tần Ưu để lại.

Cô phân phó tiểu đệ mới thu nhận, đưa cho hắn một danh sách, bảo hắn giúp cô đi lôi kéo người. Muốn tiền cho tiền. Không muốn tiền? Cứ đánh đến khi nào theo thì thôi!

Đánh không lại? Làm gì có chuyện đó! Cô gọi hai mươi vệ sĩ đi theo giúp hắn đánh. Chắc chắn thắng!

Còn Tần Nam? Cứ lôi đi tìm một chỗ nhốt lại là được, tránh cho Tần Ưu quay về tìm hắn đồ sát.

Tiểu nha đầu thiện lương ta thật vất vả mà!

\[Kí chủ, cô không nghĩ nên giải quyết tận gốc vấn đề sao?\] Làm nhiệm vụ có thể làm tùy tiện như cô sao?

"Trồi lên cành nào ta chặt đứt cành đó, mi lại đòi moi luôn gốc rễ, là muốn ta giết hắn sao?"

\[...\] Ý nó là kí chủ nên giải trừ oán khí, nhưng sao trong đầu cô chỉ toàn chém chém giết giết vậy?