Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 248: Chương 225.2



Diệp Nhiên nằm trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà, thẫn thờ không rõ đang nghĩ gì.

Ánh sáng trước mắt đột ngột tối xuống, bóng người quen thuộc xuất hiện, Diệp Nhiên giật mình ngẩng đầu lên: "Tiểu Biên Biên, có chuyện gì sao?"

Khuynh Diễm cầm sách đưa đến trước mặt hắn, trực tiếp hỏi: "Cậu muốn làm cái này với tôi?"

Diệp Nhiên cứng ngắc hai giây...

Sau đó lập tức kéo chăn trùm qua đầu, cuộn lại thành một cục tròn vo trốn kỹ trên giường!

Cô phát hiện rồi!

Phát hiện hắn đưa sách thiếu đứng đắn cho cô!

Cô còn hỏi hắn, muốn hắn... muốn hắn phải trả lời thế nào!

Vào lúc Khuynh Diễm nghĩ Diệp Nhiên không muốn làm, thì chợt một chỏm tóc ló ra từ trong chăn, dần dần chậm chậm, lộ ra thêm một đôi mắt, cẩn thận nhỏ giọng hỏi: "Có thể... không?"

Khuynh Diễm im lặng một chút.

Cô không chắc.

Nhưng cứ thử xem sao.

Những chuyện hắn muốn, nếu không phải điểm mấu chốt, cô sẽ không từ chối hắn.

Đèn trong phòng bụp một tiếng vụt tắt, chăn trên người Diệp Nhiên đột ngột bị kéo văng ra.

Hắn như bị ấn nút tạm dừng, đại não không theo kịp tốc độ của Khuynh Diễm, cô thậm chí còn chưa trả lời hắn, thì đã trực tiếp đè lên người hắn.

Diệp Nhiên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt: "Tiểu Biên Biên, em... biết làm không?"

Khuynh Diễm: "..." Hắn đang khinh ta à?

Ít nhiều gì cũng đã xem video một buổi tối, sao có thể không biết!

Sự tự tin của Khuynh Diễm là đến hôn cũng không hôn, trực tiếp giơ tay cởi quần áo Diệp Nhiên, nhanh đến nỗi hắn không thể phản kháng.

"Tiểu Biên Biên, em... Sao em lại... Không được! Từ từ mà Tiểu Biên Biên!"

Diệp Nhiên vừa gấp vừa hoảng, người phía trên lại không chút chần chờ, khí thế hùng hổ cứ như lúc cô đi đánh nhau.

Đánh giặc phải đánh kẻ cầm đầu, làm chuyện gì cũng vậy, tốc độ là quan trọng nhất.

Khuynh Diễm dùng chân lý đánh giặc này, bỏ qua các bước mở đầu râu ria, trực tiếp tiến vào trọng tâm...

Mẹ nó, đau!

Chẳng những đau, mà còn không vào được!

Tại sao diễn viên trên video lại làm dễ dàng như vậy?

Khuynh Diễm không muốn chịu thua, cường ngạnh ấn xuống.

Diệp Nhiên giữ chặt vai cô, gian nan lắc đầu: "Tiểu Biên Biên, em... từ từ, thế này không được đâu..."

Trán Diệp Nhiên ướt đẫm mồ hôi, cả gương mặt đều đã biến thành màu trắng bệch.

Không chỉ cô đau, mà hắn cũng đau.

Chiến lược đánh nhanh thắng nhanh của Khuynh Diễm, lần đầu tiên trong đời phát sinh phản phệ.

Thế này không được, vậy thế nào mới được?

Khuynh Diễm tự hỏi một lúc thì thả Diệp Nhiên ra, nằm về chỗ ngủ của mình.

Video đều là lừa gạt, loại chuyện này không chút vui vẻ.

Không nên tin những thứ kia, quá giày vò.

Khuynh Diễm đắp chăn chặt chẽ cho Diệp Nhiên, xoa xoa mặt hắn: "Ngủ đi."

"Tiểu Biên Biên." Thiếu niên bên cạnh áp bàn tay lên tay cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nghiêm túc đề nghị: "Chúng ta thử lại đi, lần này để anh tới."

Khuynh Diễm không chần chờ, trong một giây lập tức phun ra: "Không!"

Không thích, không muốn, không làm.

Cảm giác rất không tốt!

"Tiểu Biên Biên, thực sự không được sao?" Diệp Nhiên cọ cọ đầu ngón tay vào lòng bàn tay cô, như con mèo nhỏ đang vươn đệm thịt mềm mềm, khều nhẹ vào lòng cô, nỉ non làm nũng.

Khuynh Diễm lật tay đè lại ngón tay hắn, không cho hắn làm loạn.

Nhưng con mèo nhỏ Diệp Nhiên vẫn làm loạn, khẽ cười nghiêng đến hôn lên môi cô.

Khuynh Diễm theo thói quen đón nhận hắn.

Nhưng càng về sau, cô càng cảm thấy nụ hôn của hắn trở nên bất thường.

Lúc nặng lúc nhẹ, lúc trầm lúc bổng, từng chút từng chút cuốn lấy hơi thở cô.

Thân thể cô như bị đẩy trôi nổi trên mặt nước, lênh đênh giữa đại dương, không một điểm tựa, cũng không còn nơi để trở về.

Thứ duy nhất mà cô có thể cố gắng giữ lấy, chỉ có mình Diệp Nhiên...

Khuynh Diễm không thích cảm giác này.

Lệ thuộc hắn, dựa dẫm hắn, thậm chí sinh tử của cô, cũng hoàn toàn đặt vào tay hắn.

Từ Tần Ưu, Diêu Ý, Quân Hoa, đến Diệp Nhiên, hắn lần lượt từng chút làm cô buông bỏ đề phòng, không một tiếng động dung nhập vào thế giới của cô.

Tần Ưu nhẹ nhàng cẩn thận bước đến bên cô, để cô dần nới lỏng ranh giới, cho phép hắn xuất hiện trong tầm mắt mình.

Diêu Ý trẻ con, dựa dẫm đòi hỏi cô, rèn luyện sự kiên nhẫn của cô, để cô hình thành thói quen bao dung hắn, nhẫn nại hắn.

Quân Hoa sẵn sàng vì cô mà từ bỏ chúng sinh thiên hạ, khiến cô bắt đầu sinh ra dục vọng chiếm hữu, muốn đem hắn trở thành người của mình.

Còn Diệp Nhiên, ngoan ngoãn, trong sáng, biết làm nũng, biết nghe lời, thật sự là một kích trí mạng!

Tính cách qua từng thế giới biến đổi đến tương thích như vậy, thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Chẳng khác gì một âm mưu được sắp đặt sẵn.

Mà người đứng phía sau màn, chắc chắn còn rất hiểu cô!

Là muốn giết cô? Hay muốn lợi dụng cô?

Môi Khuynh Diễm bị cắn mạnh đến bật máu, cô nhíu mày nhìn Diệp Nhiên.

Thiếu niên phía trên ủy khuất tố cáo: "Tiểu Biên Biên, em không tập trung."

Khuynh Diễm trầm mặc ngước mắt, quanh người chậm rãi phủ lên một bức tường băng lãnh vô hình.

Cô ngăn lại động tác của Diệp Nhiên, không chút luyến tiếc đẩy hắn ra: "Cậu dừng lại đi, tôi không thích cậu."

Bàn tay Diệp Nhiên cứng đờ.

Hắn cố níu kéo ôm lấy Khuynh Diễm, nhưng tất cả những gì hắn nhận được, chỉ có sự xa cách trong đôi mắt cô. Cứ như cô của một giây trước và cô của hiện tại, là hai người hoàn toàn khác nhau.

Cô của bây giờ, là người hôm đó ở biệt thự chợ đen, cầm lên con dao sắc lạnh, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một kẻ xa lạ mà cô chưa từng quen biết.

Đáy lòng Diệp Nhiên hoảng loạn, hắn không lý giải được sự thay đổi của Khuynh Diễm.

Nhưng chính vì không lý giải được, nên hắn lại càng thêm lún sâu vào hoảng loạn.

Cảm giác như vừa bị người ta đẩy từ thiên đường xuống địa ngục, hắn muốn thoát ra khỏi nó, nhưng dây leo tuyệt vọng cứ không ngừng quấn lấy thân thể hắn, hút mòn máu thịt hắn.

Trong một khoảnh khắc, Diệp Nhiên có cảm giác, hắn sẽ chết tại đây, cô độc một mình mà chết tại đây.

Hắn sợ hãi ôm chặt Khuynh Diễm, đầu gắt gao vùi sát vào cổ cô.

Trong đêm đen an tĩnh, vang lên âm thanh nghẹn ngào, rất nhỏ, vụn vặt, cuối cùng chỉ còn lại đứt quãng: "Tiểu Biên Biên, xin lỗi, xin lỗi em..."

Cổ Khuynh Diễm dần thấm đẫm những giọt nước ấm nóng, tiếng khóc bị người đè nén trong cổ họng, nghe như tiếng lòng đang kéo nhau vỡ vụn ra.

Móng tay cô cắm sâu vào da thịt Diệp Nhiên, cảm giác xé rách đột ngột xông đến, khiến cô gần như không thở nổi.

Hắn tiến vào.

Hắn vừa xin lỗi liền tiến vào.

Cô muốn rời khỏi hắn, nên hắn chỉ biết liều mạng níu kéo cô, thậm chí là ràng buộc cô, dùng mọi cách để khiến cô trầm luân cùng hắn.

Nhưng hắn khóc, vì hắn đã ích kỷ, hắn dùng một cách ích kỷ để có được cô.

Người mà hắn không muốn tổn thương nhất trên đời này, chính là cô. Vậy mà đến cuối cùng, hắn đã chọn bản thân mình, dựa vào việc cô không đề phòng hắn, chiếm đoạt cô.

Hắn khóc, vì hắn đã tổn thương cô.

Hắn khóc, vì dù có lựa chọn lại một lần nữa, thì hắn vẫn muốn có được cô.

Diệp Nhiên không còn nhớ mọi chuyện sau đó diễn ra thế nào.

Hình như Khuynh Diễm đã cắn hắn, răng nanh cô cắm sâu vào cổ hắn, như muốn rút cạn tất cả máu trên người hắn.

Hắn thậm chí đã cảm nhận được, cô muốn giết hắn.

Sát khí bao trùm toàn bộ thân thể hắn, như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ hắn, khiến hơi thở hắn đứt nghẹn.

Hắn đã nhìn thấy ánh sáng trắng xóa, loại ánh sáng mà khi người ta không thể hít thở quá lâu, họ sẽ nhìn thấy được. Loại ánh sáng dành cho... một người cận kề bên bờ vực cái chết.

Nhưng Diệp Nhiên vẫn cố nhịn, nhịn không phát ra tiếng khóc, nhịn không kêu lên hắn đau, nhịn... để Khuynh Diễm yên tâm giết hắn.

Cơn đau trên cổ dần tê dại, cuối cùng ý thức hoàn toàn chìm xuống, Diệp Nhiên cảm nhận được hắn sắp chết rồi.

Xin lỗi.

Thật xin lỗi... vì hắn không hối hận.

Thà rằng để cô giết chết hắn, còn hơn sống mà nhìn thấy cô ngày một cách xa hắn.