Khuynh Diễm chuyên tâm bế Tần Ưu, vững vàng bước lên phía trước.
Tần Ưu cảm thấy hơi khẩn trương, hắn thử giãy giụa nhưng không có tác dụng. Một nam nhân như hắn, được một cô gái bế trên tay, lại còn giãy giụa thì ra thể thống gì?
Nghĩ như thế, Tần Ưu liền yên lặng nằm trong lòng Khuynh Diễm, ngước mắt hỏi: "Cô muốn đưa tôi đi đâu?"
"Về chỗ tôi." Khuynh Diễm cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hiện vẻ hài lòng.
Cô ấy thích người ngoan ngoãn!
Trong đầu Tần Ưu bỗng nhiên có một suy nghĩ như thế.
Hắn không muốn để tâm, nhưng thân thể lại trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, thì ra... hoàn toàn phó thác mình cho một người chính là cảm giác này.
Không cần cảnh giác đề phòng, không cần gắng gượng chịu đựng, cũng không cần cố tỏ ra mạnh mẽ. Có thể thả lỏng bản thân mình, dựa vào lòng cô, bên tai vang lên tiếng tim đập vững vàng của cô.
Cả thế giới của hắn, màu sắc duy nhất chỉ có mình cô.
Sở Khuynh Diễm...
Cho dù đây chỉ là ảo tưởng của riêng Tần Ưu hắn, thì hắn vẫn muốn một lần giơ tay nắm lấy.
Cho dù ánh sáng này có biến mất, hắn vẫn muốn bất chấp tất cả lao đến bên cô.
Cho dù kết cục cuối cùng có là thịt nát xương tan, hắn cũng nguyện ý chấp nhận.
—
Khuynh Diễm bế người ra khỏi phòng, Tần Ưu an tĩnh dựa vào cô, cảnh tượng quỷ dị này khiến Lương Khải có chút mê man.
Không phải Đại tỷ nói không quan tâm sao?
Không phải tỷ phu náo loạn nói không cần sao?
Là hắn đã bỏ sót điều gì đúng không?
Lương Khải sửng sốt hồi lâu, cuối cùng tự cho ra một kết luận.
Đại tỷ là người ngoài lạnh trong nóng, miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thương hoa tiếc ngọc.
Còn tỷ phu là muốn nghênh còn cự, náo loạn đòi cưng chiều.
Lương Khải trong đầu tự bổ não một phen, quyết định sau này chăm chỉ lấy lòng Tần Ưu nhiều hơn.
—
Khuynh Diễm gọi bác sĩ riêng của Sở gia đến khám cho Tần Ưu. Để đỡ phiền toái, cô lại cho Lương Khải đi điều tra chuyện của hắn.
Ai bảo cô không có một Hệ Thống tốt hơn, kịch bản thì nó không có, ngay cả thân thế đại nhân vật nó cũng không biết. Thứ vô dụng!
\[Kí chủ, cô nghèo!\] Sao cô không chấp nhận cái nghèo của mình? Cứ tìm cách đả kích nó là thế nào?
"Mi vô dụng!"
\[Cô nghèo!\]
"Mi vô dụng!"
\[Cô nghèo! Cô nghèo! Cô nghèo!\]
"Mi vô dụng! Mi vô dụng! Mi vô dụng!"
\[Kí chủ muốn chơi trò trẻ trâu đúng không? Ta chơi cùng cô, đến thiên thu bất diệt.\]
"Đến thế giới sụp đổ."
\[Đến vạn vật hóa hư vô.\]
"Đến...."
"Sở tiểu thư chỉ cần thay khăn ấm, để cậu ấy uống thuốc đúng giờ là không sao nữa."
Bác sĩ già nở nụ cười hiền từ, cất giọng gián đoạn trận đấu trí đấu dũng trẻ trâu của Khuynh Diễm và Hệ Thống.
Khuynh Diễm tiễn bác sĩ về, sau đó cô quay vào phòng, đứng trước giường quan sát Tần Ưu.
Hắn ngủ rất say, khuôn mặt yếu ớt đỏ bừng, không còn nét cảnh giác đề phòng thường lệ. Nhưng giữa hai đầu lông mày lại tràn ngập u ám, tịch mịch, dù đang ngủ cũng không thể biến mất.
Là bất an, là oán hận, còn có... sợ hãi?
Khuynh Diễm đứng cạnh Tần Ưu rất lâu, chẳng làm gì, chỉ quan sát hắn.
Gương mặt cô mềm mại lười nhác, khóe môi nhàn nhạt cong cong, nhưng con ngươi lại ánh lên tia lửa quỷ dị nguy hiểm.
Sự đối lập này khiến người ta chợt thấy bất an, nỗi sợ hãi vô hình như rắn rết bò lên quấn lấy linh hồn.
Hệ Thống cảm thấy kí chủ rất lạ, nó không thể xâm nhập vào suy nghĩ của cô. Nhưng nó có thể cảm nhận được, kí chủ đang muốn làm một chuyện kinh khủng nào đó, chẳng hạn như... lập tức bóp chết đại nhân vật!
\[Kí chủ...\] Hệ Thống run run phá tan bầu không khí cổ quái.
Khuynh Diễm cười nhạt, khôi phục dáng vẻ lười nhác thờ ơ. Cô qua loa thay khăn ướt cho Tần Ưu, sau đó trở về phòng mang đồ đạc lỉnh kỉnh sang.
\[Kí chủ, cô muốn làm gì?\]
Khuynh Diễm huơ huơ cọ vẽ trong tay, lại bày ra không ít màu sắc trước mặt.
"Vẽ tranh. Mi đứt thêm cọng dây nữa nên mù luôn rồi à?"
\[...\] Cô mới mù! Nữ nhân độc mồm độc miệng!
Hệ Thống hơi hồi hộp, kí chủ nhà nó thật sự vẽ tranh sao? Nó cứ có cảm giác kí chủ đang muốn làm chuyện mờ ám, là nó nghĩ quá nhiều sao?
Sự thật chứng minh Hệ Thống nghĩ nhiều, Khuynh Diễm chỉ đơn giản là vẽ tranh.
Nhưng mà...
\[Kí chủ, cô đang vẽ đại nhân vật đấy à?\]
"Không lẽ vẽ mi?"
\[...\] Được thôi! \[Vậy kí chủ cho ta hỏi đây là cái thể loại tranh gì?\]
"Nghệ thuật. Mù như mi xem không hiểu."
Khuynh Diễm dùng vài ba nét vẽ kết thúc tác phẩm của mình.
Cô thu dọn đồ đạc, vặn eo vặn cổ thư giãn gân cốt, than một tiếng: "Lâu rồi không làm việc vất vả thế này, mệt quá nha!"
\[...\] Nó có nên nói ra không? Nói ra có bị diệt khẩu không?
Hệ Thống không hiểu nổi. Kí chủ bày ra rất nhiều màu sắc, nhìn chăm chú đại nhân vật một lúc lâu, cuối cùng tô đen toàn bộ giấy vẽ.
Cô rảnh rỗi lắm sao? Cái thể loại nghệ thuật gì lại tô đen hết một tờ giấy?
Sao cô không trực tiếp đi ra ngoài mua một tờ giấy màu đen luôn đi!
Nó mệt tim quá! Thái y!!!
Khuynh Diễm vẽ tranh "nghệ thuật" xong, trực tiếp che đậy Hệ Thống, đi đến cạnh Tần Ưu.
Cô khép hờ mắt, đè ngón trỏ và ngón giữa lên mi tâm hắn.
Căn phòng chậm rãi bùng lên một loại áp bức nóng rát, dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, bức tường đối diện phản chiếu chiếc bóng quỷ dị, lung lay như đang nhảy múa.