"Cô..." Như Mộng nghẹn họng, chợt nghĩ tới gì đó, cười mỉa mai: "Lần này không giả vờ không quen biết tôi nữa sao?"
Khuynh Diễm bất đắc dĩ: "Tóc Xoăn à, sao cô cứ nhìn tôi như oán phụ hận chồng thế? Tôi chưa từng chạm vào cô, cô đừng có mà mơ tưởng ăn vạ tôi nhé!"
Ta không phải người mà ai cũng có thể ăn vạ đâu.
"Phụt..." Linh Lan mím môi cố không cười, nhưng cô thật sự không nhịn nổi nữa. Sao trước đây cô không phát hiện bạn cùng lớp này thật ra rất đáng yêu chứ!
"Sở Khuynh Diễm!!" Như Mộng hét lên, tức đến cả khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống Khuynh Diễm.
"Cô cứ chờ đó, sớm muộn A Lâm cũng là của tôi! Chúng ta đi!"
Câu cuối cùng Như Mộng nói với đồng bọn, sau đó quay lưng đùng đùng bỏ đi.
Những nữ sinh còn lại đưa mắt nhìn nhau, chần chờ một lúc cũng rời đi.
Khuynh Diễm ngơ ngác.
Không đánh sao?
Cô còn chưa phát huy mà!
"Khuynh Diễm, cảm ơn cậu đã giúp tớ. Hôm khác tớ mời cậu đi ăn nhé." Linh Lan cười ngọt ngào cảm kích.
Nữ chính biết tên ta?
Cũng phải, ta nổi tiếng một phương mà.
Hệ Thống: \[...\] Nổi tiếng bằng ô danh ác nữ, chắc tự hào!
"Ăn thì không cần, tặng tôi một món đồ cô làm là được."
Linh Lan: "..."
Mặc dù cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vì đã được Khuynh Diễm giúp, Linh Lan liền gật đầu đáp ứng.
—
Khuynh Diễm lười lười nhác nhác rời trường đi ăn vài món dằn bụng, sau đó thong thả về ngủ.
Cô cứ có cảm giác mình đã quên gì đó, nhưng nghĩ nghĩ một lúc vẫn không thể nhớ ra, liền dứt khoát mặc kệ.
Mãi đến khi đặt chân vào biệt thự nhìn thấy Tần Ưu, Khuynh Diễm mới phát hiện, quên mua thức ăn trưa cho hắn.
Đã quên thì cứ thế quên luôn đi.
Tần Ưu đang ngồi trên sofa phòng khách, Khuynh Diễm thờ ơ bước qua hắn, một mạch về phòng thả mình xuống giường.
Ngủ thôi! Cạn kiệt sức lực rồi!
\[Kí chủ, cô không có tình người sao?\]
"Mi đâu phải con người, xin tình người làm gì?" Khuynh Diễm liếc mắt khinh bỉ.
\[...\] Hít sâu hít sâu, mỉm cười, nói: \[Tình người cho đại nhân vật, không phải cho ta.\]
"Tình người sản xuất có hạn, không dư." Khuynh Diễm cự tuyệt.
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ lại nói linh tinh, nó mặc kệ... Không được!
\[Không ăn sẽ sinh bệnh, đại nhân vật mà bệnh, người bị ăn vạ là cô đó kí chủ!\] Hệ Thống nhanh nhẹn đổi cách nói.
Khuynh Diễm: "..." Mẹ nó! Tại sao đối tượng bị ăn vạ luôn là ta?
\[Kí chủ còn chờ gì nữa mà không đặt ngay một phần thức ăn, thơm ngon nóng hổi, vừa thổi vừa ăn, mại vô mại vô luôn nha kí chủ!\]
"..."
Khuynh Diễm co rút khóe miệng, nhanh chóng mở điện thoại, vội vàng gọi vệ sĩ mua đến vài món ăn thanh đạm.
Phải nhanh lên! Cô sợ Hệ Thống nói thêm một câu nữa, cô sẽ lập tức bóp chết nó!!
Hoàn thành xong nhiệm vụ, Khuynh Diễm lăn ra giường ngủ.
Cốc cốc cốc.
Khuynh Diễm chợp mắt chưa được bao lâu thì bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô lấy gối che hai tai lại.