Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 388: Hỗn Giới Nhân Yêu (8)



Ngay khi chiếc bóng vồ đến gần trong gang tấc, thì cánh cửa căn hộ đột ngột mở ra.

Một tiếng 'két' chói tai!

Biến mất.

Chiếc bóng quỷ dị hoàn toàn biến mất.

Khuynh Diễm nhíu mày nhìn vào khoảng không, móng vuốt vẫn đang lóe lên tia sáng sắc lạnh.

Một người phụ nữ mặc bộ quần áo sờn vai, ló đầu ra từ phía sau cánh cửa, thấp giọng càu nhàu: "Giờ này mà ai đến vậy không biết... A! Ngài đây là Tử Liên đại sư sao?"

Khi nhìn thấy đạo sĩ đứng bên ngoài, người phụ nữ lập tức thay đổi thái độ.

"Là bần đạo." Tử Liên đạm mạc gật đầu.

Ngay thời điểm giọng nói người phụ nữ vừa vang lên, Khuynh Diễm lập tức thu mình vào trong giỏ dây mây, kéo vải che lại miệng giỏ.

Làm cửu vĩ hồ thật phiền phức.

Xinh đẹp như cô mà lại không thể bước ra ánh sáng gặp người!

Động tác nằm xuống của Khuynh Diễm quá mạnh, làm dây đeo giật vai Tử Liên một cái.

Đầu mày hắn hơi nhíu lại, không phải vì đau, mà là hắn cảm nhận được cô không vui.

Người phụ nữ mở rộng cánh cửa, niềm nở chào đón: "Không ngờ đại sư lại có thể chấp nhận lời thỉnh cầu, đến đây giúp đỡ chúng tôi. Mời ngài vào, mời ngài vào, bên trong hơi bừa bộn, mong đại sư đừng để ý."

Tử Liên nhàn nhạt gật đầu, chuyển giỏ dây mây từ sau lưng lên ôm phía trước ngực, chậm rãi đi qua cửa.

Trong lúc bước đi, bàn tay hắn kín đáo bỏ vào giỏ, chọc chọc lên người Khuynh Diễm.

Tiểu hồ ly ngoan, đừng khó chịu nha.

Lần sau làm cho em cái giỏ to hơn.

Khuynh Diễm xù lông cảnh giác. Chọt ta làm gì?

Muốn bóp đuôi ta sao?

Đừng tưởng ta không biết ý đồ xấu của mi!

Tử Liên đi vào nhà, A Tịnh bám sát phía sau.

Thời điểm cánh cửa đóng lại, cơn gió lạnh phất qua, góc tối hành lang chợt lóe lên một đôi mắt âm trầm tử khí.

Loảng xoảng!

Trong căn hộ vang ra tiếng thủy tinh bị ai đó thô bạo ném vỡ, cùng giọng đàn ông cục cằn mắng chửi.

"Tiện nhân! Mày lại đi nói chuyện với ai? Mày định cắm sừng ông đây với thằng nào?"

Người phụ nữ nghe thấy lời này, liền bực bội gắt lên: "Ông có thôi đi không? Đây là Tử Liên đại sư, ngài ấy đến giúp chúng..."

"Á à, mày câu hết đàn ông ở khu này rồi, nên bắt đầu câu cả đạo sĩ hả?" Gã đàn ông hung hăng ngắt lời: "Con tiện nhân nhà mày! Một lũ ô hợp! Gian phu..."

Cốp!

Rầm!

Gã đàn ông đang mắng thì chợt ngã vật xuống bất tỉnh.

Người phụ nữ thành thục cất đi chiếc chày cán bột vừa dùng để đập vào đầu gã, ngại ngùng nói: "Thất lễ rồi, chuyện xấu trong nhà lại để đại sư nhìn thấy, mong ngài đừng chê cười."

A Tịnh giật giật khóe môi, lùi ra nép sau lưng sư phụ.

Tử Liên ngược lại không có nhiều phản ứng, gật đầu tỏ vẻ không sao.

Nhưng vào lúc hắn định đi lên phía trước, thì A Tịnh đột ngột kéo vạt áo hắn, run run chỉ xuống đất: "Sư phụ, đầu... đầu của ông ấy... chảy máu!"

Còn là càng ngày càng chảy nhiều máu!

Bạo lực gia đình!!

Người phụ nữ quay xuống nhìn lão chồng mình, khoát tay cười nói: "Đập đầu chảy máu là chuyện bình thường, không chảy máu mới đáng sợ. Máu bầm mà tụ trong đầu là dễ chấn thương sọ não lắm."

"Đại sư yên tâm, tôi làm việc này rất chuyên nghiệp, sẽ không xảy ra vấn đề đâu."

A Tịnh: "..." Chuyên nghiệp?

Nghĩa là thí chủ thường xuyên đánh chồng sao?

Phụ nữ sao lại đáng sợ thế này!

Tử Liên không quan tâm chuyện râu ria như A Tịnh, mà chỉ tập trung hỏi chính sự: "Thí chủ nói chung cư có vấn đề, cụ thể là điều gì?"

"Mời đại sư theo tôi qua bên này." Người phụ nữ sắc mặt nghiêm trọng, dẫn mọi người đi vào một căn phòng.

Cửa sổ cứng ngắc ken két mở ra.

Tử Liên làm theo chỉ dẫn, chầm chậm đưa đầu ra ngoài cửa sổ.

Cảnh tượng đập vào mắt chính là...

Máu!

Một bức tường chung cư cao hơn hai mươi tầng, từ trên xuống dưới đều chi chít bàn tay máu!

Kích cỡ bàn tay đủ loại lớn nhỏ, như có cả người lớn cùng trẻ con, nam giới cùng nữ giới, toàn bộ đem tay nhúng vào vũng máu, sau đó in ký hiệu lên tường.

Bàn tay máu chen chúc xô đẩy, giữa các vết tay gần như không chừa khe hở.

Mật độ dày đặc khiến người ta nhìn đến liền rợn da đầu!

Chân mày Tử Liên nhíu lại thật sâu, giống như đang suy nghĩ một điều rất nghiêm trọng.

A Tịnh thấy phản ứng của hắn, cũng tò mò ngó ra xem thử.

Vừa nhìn đến, lập tức bị dọa cho hai chân run rẩy: "Sư... sư phụ, lúc nãy chúng ta đứng bên ngoài, không... không có nhìn thấy máu."

"Đúng vậy, nếu quan sát từ bên ngoài sẽ không nhìn thấy." Người phụ nữ chủ động giải thích: "Chỉ có nhìn từ trong căn hộ ra, đúng duy nhất chiếc cửa sổ này, mới có thể thấy được."

Tử Liên hơi suy tư, lại hỏi: "Còn việc kỳ lạ nào khác không?"

"Vẫn còn!" Người phụ nữ nhanh chóng nói: "Mỗi khi đến buổi tối, cả chung cư đều nghe tiếng khoan tường đập gõ, thời gian đầu chúng tôi cứ tưởng là tòa thị chính bên cạnh đang thi công."

"Có người còn viết đơn gửi lên tổ dân phố khiếu nại. Sau đó mới biết... tòa thị chính đã ngừng xây dựng một tháng trước."

"Mà bàn tay máu và tiếng đập tường, đều bắt đầu xuất hiện từ một tháng đó!" Người phụ nữ đột nhiên rùng mình, chà xát hai cánh tay nổi đầy gai óc.

"Vậy trong gia đình thí chủ, có chuyện gì kỳ quái không?" Tử Liên từ tốn hỏi thêm.

Người phụ nữ ngẫm nghĩ hồi lâu, chỉ qua gã đàn ông ngất xỉu bên ngoài: "Trước đây chồng tôi rất chăm chỉ làm ăn, dù không dư dả nhưng mỗi ngày đều kiên trì phấn đấu. Chẳng biết tại sao, bây giờ ông ấy lại ra nông nỗi này..."

A Tịnh có lời muốn nói, chồng thí chủ ra nông nỗi này, còn không phải là do bị thí chủ đập đầu quá nhiều sao?

A di đà Phật, hôn nhân thật sự đáng sợ!

Bạo lực gia đình là hành vi cần được bài trừ!

Tử Liên im lặng cân nhắc, chậm rãi trấn an: "Thí chủ không cần lo lắng, chuyện này cứ để bần đạo giải quyết."

"Đại sư có thể giải quyết sao? Thế thì thật tốt quá! Tất cả đều nhờ cậy vào ngài!"

Người phụ nữ mừng rỡ vô cùng, sau đó chợt vội vàng bổ sung: "Nếu việc thành công, tôi sẽ huy động toàn bộ chung cư cùng quyên góp cho Nhạc Yên Đình, để tạ ơn đại sư!"

"Chuyện tiền bạc thì không cần, giúp đỡ mọi người vốn là trách nhiệm của bần đạo." Tử Liên hào phóng xua tay: "Nhưng nếu các thí chủ có lòng, thì sẽ được bảo hộ lâu dài hơn."

Người phụ nữ sùng bái liên tục gật đầu: "Chúng tôi có lòng, chắc chắn sẽ có lòng! Mong được đại sư bảo hộ dài lâu!"

Tử Liên đại sư thật cao thượng!

Giọng nói thì êm tai, lời nói lại tốt đẹp!

Không hổ là thần tiên giáng thế, cứu độ chúng sinh!