Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 42: Chương 21.1



Linh Lan cười sặc sụa, đến cả nước mắt cũng rơi.

Khuynh Diễm thuận tay lấy một tờ khăn giấy đưa đến, Linh Lan nhận khăn, lau khóe mắt.

"Ha ha, Tiểu Trư Tiểu Trư, thì ra Bùi Lâm lạnh lùng cũng có lúc khóc nhè như vậy!"

Khuynh Diễm chợt hỏi một câu: "Sau này cậu vẫn muốn đi cùng hắn?"

"Muốn chứ, tớ thích cậu ấy mà." Linh Lan không do dự gật đầu.

"Té một cái liền khóc, ăn bùn đầy miệng, nước dãi khắp mồm, có gì mà thích?" Khuynh Diễm không hiểu.

Linh Lan áp hai tay vào má, xuýt xoa: "Tớ thấy cậu ấy thật đáng yêu đó a!"

Khuynh Diễm: "..." Tư duy của nữ chính, tiểu nha đầu ta từ chối hiểu.

Linh Lan chìm đắm trong bong bóng màu hồng, tiếp tục nói: "Khi cậu thật sự thích một người, thì cậu sẽ thích mọi thứ của người đó. Dù là thời khắc người đó xấu xí nhất, kì lạ nhất, cậu cũng không ghét bỏ."

"Xấu mà cũng có thể thích?" Khuynh Diễm mê man. Đẹp mới là chân lý sống chứ!

"Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nha!" Linh Lan khẽ cười, híp mắt tinh nghịch: "Tiểu Diễm chưa từng thích ai, đúng không?"

Thích?

Thích để làm cái khỉ gì?

"Phiền phức, không làm." Lão già sẽ khóc nháo, rất phiền.

"Tiểu Diễm, cậu không nên cứng nhắc như vậy, cảm giác có một người ở bên cạnh rất tốt nha!"

"Không phải nói đói sao, còn không mau ăn?" Khuynh Diễm đẩy thức ăn về phía Linh Lan.

"Đúng a, mau ăn thôi. Hôm nay tớ rất vui, tớ sẽ mời cậu, cậu không được giành với tớ đó!"

"Ừ." Khuynh Diễm gật đầu đáp ứng.

Nhưng đến lúc tính tiền, Linh Lan liền xụ mặt xuống, bởi vì Khuynh Diễm đã sớm phân phó vệ sĩ đi thanh toán trước.

Thà cứ từ chối để người ta phản bác. Có ai lại đồng ý rồi làm ngược như cô không chứ?!

Linh Lan không phục, nhưng vẫn không làm gì được Khuynh Diễm.

Bởi vì khi Linh Lan phàn nàn, Khuynh Diễm đều dễ dãi gật đầu. Nhưng thái độ của cô cực kì qua loa, một chút để tâm cũng chẳng có.

Nói lý lẽ với người như Khuynh Diễm, chẳng khác gì nước đổ lá khoai, càng nói càng tức.

Linh Lan cảm thấy thà tự mình im lặng còn đỡ tức hơn!!



Khuynh Diễm kéo Linh Lan lên xe, bảo tài xế chở Linh Lan về nhà trước, sau đó cô mới quay lại biệt thự.

Vừa bước vào phòng khách, Khuynh Diễm lập tức khựng lại.

Cuối cùng cũng nhớ ra mình quên thứ gì...

Chính là tên ăn vạ này.

Khuynh Diễm ngước mắt nhìn đồng hồ, đừng nói hắn vẫn đang chờ cơm cô nha...

"Cô về rồi." Tần Ưu đứng dậy, nhẹ giọng hỏi: "Cô ăn gì chưa?"

Khuynh Diễm trấn tĩnh, tránh nặng tìm nhẹ: "Cậu ăn chưa?" Ăn rồi ăn rồi ăn rồi!

Tần Ưu lắc đầu: "Tôi chờ cô."

Khuynh Diễm: "..."

Ta bắt hắn nấu cơm, rồi lại không về ăn, vậy thì có phải là lỗi của ta không?

Thân là con gái, sao có thể có lỗi?!

Ai bảo hắn chờ ta chứ! Ta có yêu cầu hắn chờ sao?

Đúng! Đây không phải là lỗi của ta!!

Hệ Thống bức xúc: \[Kí chủ, cô đặt tay lên tim mình, tự hỏi lại lần nữa, thật sự không phải lỗi của cô sao?\]

Khuynh Diễm nghiêm túc đặt tay lên ngực phải.

Tim không đập.

Ta chết rồi?

Ta đã chết, nên đây không phải lỗi của ta.

Hệ Thống mệt mỏi thở ra: \[Trái tim ở bên trái.\] Kí chủ nghĩ thế nào mà đặt tay lên ngực phải vậy hả?!

Khuynh Diễm sờ bên trái.

Tim vẫn đập, nhịp tim đều đặn.

Ta còn sống, nghĩa là không phải lỗi của ta.

\[...\] Suy luận khôn như cô, sao không lên trời luôn đi?!!

Tần Ưu thấy Khuynh Diễm đứng cạnh cửa không nhúc nhích, cũng không đáp lời, hắn liền tự mình hiểu rõ.

"Cô ăn rồi sao? Vậy tôi đi ăn đây." Dứt lời, Tần Ưu quay người đi vào bếp.

Khuynh Diễm đứng tại chỗ, im lặng nhìn theo bóng lưng hắn.

Tần Ưu hâm nóng thức ăn, bày chén đũa, một mình ngồi xuống.

Hắn cúi đầu nhìn thức ăn đủ màu sắc trên bàn, một lúc sau mới đưa tay khẽ gắp bỏ vào miệng.

Không hiểu sao hôm nay thức ăn lại có vị đắng chát...

Cạch!

Tần Ưu ngẩng đầu, nhìn thấy Khuynh Diễm kéo ghế ngồi ở phía đối diện.

"Không lấy bát đũa cho tôi?"

"Không phải cô ăn rồi sao?" Tần Ưu ngơ ngác.

"Ai nói ăn rồi? Tôi chưa ăn."

Mi trưng ra bộ mặt ăn vạ đó, ta dám nói ăn rồi sao?

Một ngày mi không ăn vạ ta, có phải mi sống không nổi không?

Sao số ta lại khổ như vậy chứ!!

"Thật sao?" Tần Ưu nghi hoặc.

Giả!

Nhưng ta có thể nói ra sao?

"Không muốn cho tôi ăn?" Khuynh Diễm giả vờ bực bội.

Nhìn sắc mặt cô khó chịu, Tần Ưu lập tức không hỏi nữa, nhanh chóng đứng dậy lấy thêm bát đũa.

Khuynh Diễm chậm rãi ăn, tâm trạng Tần Ưu cũng vui vẻ trở lại. Hắn ghé mắt nhìn người đối diện, đáy lòng đầy ấm áp, cảm giác bất an và chua xót đều biến mất không thấy tăm hơi.

Lượng thức ăn Khuynh Diễm dùng cũng không khác mọi khi, Tần Ưu liền vứt bỏ nghi hoặc ra sau đầu.

Hắn cũng không hỏi tại sao Khuynh Diễm về trễ, cô đã nói không thích người khác xen vào chuyện của cô. Chỉ cần Khuynh Diễm không thích, hắn liền không làm, không thể để cô ghét bỏ hắn.

"Lần sau thấy tôi về trễ thì gọi điện." Khuynh Diễm nhàn nhạt dặn dò.

"Không làm phiền cô sao?" Tần Ưu cẩn thận hỏi.

"Có việc thì cứ gọi."

Không gọi ta sẽ quên!

Quên sẽ bị ăn vạ!

Người khổ cuối cùng chính là ta!!

"Lần sau tôi sẽ gọi." Tần Ưu gật đầu tiếp thu.

Tuyệt đối không có lần sau!

Hôm nay ăn nhiều như vậy, ta không chắc mình còn có thể sống đến lần sau hay không!

Hệ Thống chết tiệt lại không nhắc nhở ta! Nó là cố ý muốn hại chết ta! Thứ lừa đảo!!

\[Kí chủ, chuyện này thì liên quan gì đến ta?\] Hệ Thống thành thật thỉnh giáo.

"Ngày thường không phải mi ồn ào lắm sao? Hôm nay lại yên tĩnh như thế, ta sớm nên nhận ra mưu đồ của mi!"

\[...\] Sao lúc nào cũng là lỗi của nó vậy?

Nhưng mà... đúng là nó cố ý không nhắc kí chủ đấy! Ha ha ha!

Ai bảo cô ham mê tiểu mỹ nhân? Đáng đời cô!!