Tần Ưu đột nhiên lù lù xuất hiện trước cửa phòng bếp, Khuynh Diễm giật bắn mình.
Tay phải cô cầm ly thủy tinh, tay trái ra sức giữ chặt cổ tay phải.
Suýt chút nữa... suýt chút nữa ta ném ly vỡ đầu hắn.
Hít sâu hít sâu.
Tỉnh táo lại rồi, tiểu nha đầu thiện lương không thể để bị ăn vạ!!
Tần Ưu trầm mặc bước vào, lặng lẽ qua lại hâm nóng thức ăn, bận rộn sắp xếp đồ vật lên bàn.
Khuynh Diễm cảm thấy tên này cứ quái quái.
Bình thường hắn đi qua đi lại, cả người đều như bông hoa nhỏ đong đưa trong gió, sao hôm nay cứ như tiểu tức phụ oán chồng thế?
Hay là...
Hắn cập nhật phiên bản ăn vạ mới?!
Nguy rồi nguy rồi! Kẻ gặp phiền phức sẽ là ta!
Khuynh Diễm nhanh chóng nâng cao cảnh giác, giữ vững tỉnh táo, kín đáo quan sát Tần Ưu.
Cô nhìn Tần Ưu đi một vòng rồi lại một vòng, tạp dề màu đen nổi bật trên làn da trắng nõn, ngón tay tinh xảo thon dài khẽ mở nắp nồi, sợi tóc mềm nhẹ lay động theo từng động tác, đôi chân trần...
Khuynh Diễm nhíu mày, sao tên này thích đi chân trần thế nhỉ?
Tần Ưu bày thức ăn lên bàn, để bát đũa trước mặt Khuynh Diễm, ngồi xuống phía đối diện, lặng lẽ ăn cơm.
"Lát nữa theo tôi ra ngoài." Khuynh Diễm nhàn nhạt thông báo.
Bàn tay đang múc canh của Tần Ưu hơi khựng lại, sau một khoảnh khắc, hắn lại tiếp tục động tác như không có gì xảy ra. Chọn những phần ngon nhất cho vào bát nhỏ, đẩy bát về phía Khuynh Diễm.
"Ừ." Tần Ưu khẽ đáp.
Khuynh Diễm cũng không nói thêm gì, thong thả dùng bữa.
Cơm nước xong xuôi, cô lên phòng chuẩn bị, sau đó xuống nhà ngồi chờ.
Tần Ưu chậm chạp rửa bát, quay về phòng riêng trì hoãn hồi lâu mới nặng nề đi vào phòng khách.